Tận thế tàn nhẫn như vậy, bọn họ giây trước còn vui vẻ xếp hàng, muốn nhận được phúc lợi thật sớm, muốn có lương thực và nước để còn tiếp tục sống, không ai ngờ rằng, giây sau thiên tai ập xuống, bỏ mạng tại chỗ.
Ai cũng nói Trung thu là tết đoàn viên, bọn họ lại chết ngay trước tết đoàn viên một ngày.
Chỉ là, mọi người đều sống vô cùng khó khăn, làm gì còn ai rảnh than thở vì mạng sống chứ.
Nhặt nhiều đá viên một chút thì có thể sống lâu thêm mấy ngày.
Mình cũng sắp không sống nổi nữa, làm gì còn rảnh rỗi quan tâm đến chuyện sống chết của người khác.
Đôi khi, chết cũng là sự giải thoát!
“Cảnh sát, tên đó có súng!” Trong nhóm người ở phía sau, không biết ai đột nhiên quát to: “Ở đây có người cầm súng!”
Hoắc Dực Thâm mới vừa rời đi, cảnh sát của đội tuần tra trị an chạy đến: “Đứng lại.”
Bọn họ vây lại, chặn ba người ở chính giữa, cảnh cáo nói: “Cầm súng là phi pháp.”
Hoắc Dực Thâm quơ quơ súng trong tay: “Súng đồ chơi cũng phi pháp hả?”
Đúng vậy, Khương Ninh đưa súng đồ chơi cao cấp.
Cảnh sát đi về phía trước mấy bước, chắc chắn là súng đồ chơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn sợ bọn họ cầm ra ngoài hù dọa cướp bóc người khác: “Vật này nguy hiểm, chúng tôi muốn tịch thu.”
“Nguy hiểm thật à?” Khương Ninh hỏi ngược lại: “Nó là đồ nhựa, nhưng giúp chúng tôi vượt qua bảy lần bị cướp rồi, mỗi lần đều thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Giống như vừa nãy, nếu không có nó, e rằng chúng tôi không thể nào có cơ hội ra ngoài được.
Những người đó tay không tấc sắt mà còn hung ác như vậy, kẻ nào cũng giống như lang sói, rối rít nhào đến cướp thuốc, các người cũng không đến cứu kịp.
Không có nó, chúng tôi không thể sống đến hôm nay, cho nên tôi không thể giao nó cho các người.”
Cảnh sát hơi do dự, một lúc lâu sau mới nói: “Đừng dùng nó để đối phó với người hiền lành.”
“Anh yên tâm, chúng tôi còn có nhân tính.”
Cảnh sát và đội trị an tuần tra chạy đến tách nhóm người đánh nhau cách đó không xa.
“Huấn luyện viên Hoắc.” Đội phó Dương Vĩ Dân của Áo Viên chạy đến: “Mọi người không sao chứ?”
Khương Ninh cúi đầu nhìn Đậu Đậu, mới phát hiện cô bé đã hôn mê, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đậu Đậu bị thương, chúng tôi phải lập tức tìm bác sĩ, anh tập hợp mọi người rồi về đi.”
“Được, hai người đi tìm bác sĩ nhanh lên, nhớ chú ý an toàn.”
Hoắc Dực Thâm nhận lấy Đậu Đậu, vội vàng đi ra ngoài.
Khương Ninh vội vàng chạy đến trước: “Anh đừng vội, ôm Đậu Đậu cho vững, đừng lắc em ấy.”
Đôi mắt Hoắc Dực Thâm đỏ lên: “A Ninh, làm sao bây giờ?”
Đây là lần đầu tiên Khương Ninh phát hiện, từ trước đến nay anh không hề quan tâm đến chuyện sống chết nhưng bây giờ lại vô cùng hốt hoảng, trong lòng không khỏi đau lòng và khổ sở.
Cô biết, sở dĩ anh sống lại lần nữa lựa chọn một con đường khác, chỉ vì muốn Đậu Đậu được sống.
Nếu như không có em gái, anh vẫn sẽ tiếp tục chọn con đường như đời trước.
Đậu Đậu là trụ cột tinh thần của anh, nếu như có mệnh hệ gì, e rằng anh sẽ đau khổ cả đời.
“Đừng vội, chúng ta tìm một chỗ không người, vào không gian rồi tính tiếp.”
Hai người vội vàng rời khỏi tổ dân phố, đi thêm hai con phố chắc chắn xung quanh không có ai, mới đi vào một cửa tiệm hoang vu, nhờ đó tiến vào không gian.
Nhiệt độ và hoàn cảnh ở không gian rất tốt, Hoắc Dực Thâm đặt Đậu Đậu lên ghế sô pha.
Khương Ninh lấy ống nghe, vội vàng kiểm tra cho cô bé.
Mạch đập, tim đập, hô hấp và con người đều bình thường, nhưng đầu bị thương thì không phán đoán được.
Ngoại trừ chờ đợi, không còn cách nào tốt hơn.