Khương Ninh tìm chút thuốc, sau khi rót nước xong lại đút cho Đậu Đậu uống.
Cô cũng không giỏi an ủi người khác: “Đậu Đậu rất kiên cường, em ấy sẽ không bỏ rơi chúng ta.
Hoắc Dực Thâm không lên tiếng, lẳng lặng ngồi bên cạnh em gái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô bé: “Đều tại anh, không bảo vệ tốt cho em.”
Trong lòng Khương Ninh than nhẹ, anh đã làm rất tốt rồi.
Đâu ai đoán được, trên trời cao lại đột nhiên có mưa đá rơi xuống, còn lớn như quả đấm.
Đời trước, vốn không có mưa đá.
Anh là người không phải thần, không cần phải tự trách như vậy.
Thiên tai thời tận thế, không ai có thể thật sự bảo vệ được cho ai.
“Đậu Đậu, em tỉnh lại đi, anh chỉ có mình em.”
Khương Ninh có thể cảm nhận được nỗi đau thương của Hoắc Dực Thâm, cô nhẹ nhàng đưa tay khoác lên vai của anh: “Anh còn có em, chúng ta sẽ sống tốt thôi.”
Cứ cách nửa tiếng, cô sẽ kiểm tra cho Đậu Đậu một lần, Hoắc Dực Thâm thì ở bên cạnh chăm sóc cô bé không rời nửa bước.
Buổi trưa, Khương Ninh mang thuốc đến, anh cũng không có tâm trạng uống.
Não bộ quá phức tạp, Khương Ninh không có cách nào, cô chỉ có thể quan sát những đặc điểm bên ngoài, tình trạng vẫn khá ổn định.
Ba bốn giờ chiều, Đậu Đậu mơ màng mở mắt: “Anh?”
Hoắc Dực Thâm ngạc nhiên mừng rỡ: “A Ninh, Đậu Đậu tỉnh rồi.”
Khương Ninh vội vàng đi đến: “Đậu Đậu, em cảm thấy thế nào?”
Đậu Đậu mở to mắt, ngây ngẩn nhìn người trước mắt, thậm chí đưa tay ra sờ: “Anh?”
Ngay sau đó, nôn ọe, trời đất quay cuồng.
Khương Ninh phát hiện, vẻ mặt của Đậu Đậu có hơi đờ đẫn, tầm mắt mơ hồ không rõ, mệt là sẽ ngủ, nhưng sau khi hỏi vài câu đơn giản, ý thức vẫn rất thanh tỉnh.
Có thể chắc chắn, não bị chấn động khá nghiêm trọng, nhưng không thể xem thường, cần phải tiếp tục quan sát.
Cố đút cho cô bé nửa chén cháo gà, sau đó lại ngủ mất.
Đậu Đậu tỉnh lại lần nữa, đã là mười hai giờ khuya, trạng thái của cô bé đã tốt hơn nhiều, ăn nửa chén nhỏ.
Cô bé không thể ngồi, vừa ngồi sẽ cảm thấy choáng váng muốn ói.
Đút thuốc xong, lại ngủ say lần nữa.
Hoắc Dực Thâm thở phào một hơi: “Chúng ta về nhà thôi?”
Bây giờ là buổi tối, không dễ bị phát hiện, Khương Ninh đưa anh và Đậu Đậu rời khỏi không gian.
Hummer ở Áo Viên, trước cứ lấy chiếc xe việt dã lấy được ở căn cứ Thanh Cương ra.
Hoắc Dực Thâm lái xe rất chậm, Khương Ninh ngồi ở đằng sau chăm sóc Đậu Đậu.
Buổi tối Áo Viên cũng có người trực, vừa hay Dương Vĩ Dân cũng có ở đây, ông ấy bước ra khỏi phòng bảo vệ: “Đậu Đậu không sao chứ?”
“Tạm thời thì không sao, cần nghỉ ngơi.” Khương Ninh hạ cửa kính xuống: “Mọi người thì sao?”
“Có mấy người bị thương, nhưng vẫn ổn không có gì đáng ngại, ngoài ra lương thực và nước đều đã lãnh được. Tôi kể lại tình huống đặc biệt của hai người cho tổ dân phố rồi, bọn họ đã đăng ký, nói là sau Trung thu có thể lãnh bù.”
Lúc này Khương Ninh mới biết tổ dân phố sợ hiện trường sẽ náo loạn nên có biện pháp duy trì ổn định rất nghiêm ngặt, lương thực và nước đều bị khóa trong nhà kho có đến ba cửa sắt, cửa sổ để phân phát vật tư cũng không có nhiều, mỗi nửa tiếng phải bổ sung một lần.
Vật tư thật sự bị cướp cũng không có bao nhiêu, chờ tình trạng ổn định lại, phúc lợi vẫn được phát ra như cũ.
Mà bên chỗ Áo Viên, sau khi mưa đá dừng lại, Hà Thiên Minh lập tức tập hợp tất cả người của khu nhà ra nhặt đá.
Bởi vì chiếm diện tích lớn, đá nhặt được cũng không ít, Dương Vĩ Dân mang một thùng nước lớn ra ngoài: “Cái này là đội trưởng Hà để dành cho hai người.”
Khương Ninh nói cảm ơn: “Trước cứ để ở đó, ngày mai chúng tôi đến lấy.”
Trở về tòa nhà số năm phòng 401, vừa mở cửa ra, chó đã cuống cuồng nhiệt tình lao đến.
Khương Ninh nhẹ giọng nói: “Đừng quấy rầy Đậu Đậu.”
Mở máy điều hòa, đặt Đậu Đậu lên giường.
Chó cũng rất sốt ruột, kêu ô ô không ngừng bên mép giường, nhóc con sao thế?
“Đậu Đậu bị thương, từ hôm nay em phụ trách chăm sóc em ấy, có chuyện gì phải nhanh chóng báo cho chị.”
Chó vội vàng kéo ổ chó của mình từ phòng khách vào phòng, canh chừng cô bé nửa bước không rời.