Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 425 - Chương 426

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 426 -

Đậu Đậu bị thương vẫn cần phải quan sát, tinh thần của Hoắc Dực Thâm vẫn luôn căng chặt, chỉ tùy tiện ăn gì đó lấp bụng: “A Ninh, vết thương của em thế nào rồi?”

“Vẫn ổn, không bị đập trúng xương.” Chắc là bị tổn thương phần mềm, băng bó xong sẽ tốt hơn rất nhiều, ngày mai dùng thuốc rượu xoa rồi dùng miếng dán là xong.

Hoắc Dực Thâm lo lắng: “Anh xem một chút.”

Cũng ôm nhau ngủ chung rồi, Khương Ninh cũng không giả vờ, vén áo qua khỏi vai.

“Đừng lo lắng, phải chúc mừng vì chúng ta thoát được một ải này chứ.”

Sóng thần, mưa đá, sau đó còn gì nữa cũng không biết?

Đêm đã khuya, hai người mệt mỏi tắm rửa, để máy điều hòa đặt ở chế độ ngủ, sau đó ngủ rất nhanh.

Hoắc Dực Thâm tỉnh dậy rất sớm, chuyện đầu tiên là đến phòng của Đậu Đậu kiểm tra tình hình.

Nhóc con ngủ rất sâu, hô hấp vẫn đều đều.

Đã hai mươi bốn giờ trôi qua, cho dù chảy máu não hay tích dịch, chắc không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.

Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

Chó ghen tị sáp đến, đòi vuốt ve.

Khi Đậu Đậu tỉnh dậy, tầm mắt mơ màng đã tốt hơn một chút, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, sau đó ngồi trên ghế sô pha ngẩn người: “Chị ơi, hôm qua em mơ một giấc mơ giống thật lắm, ghế sô pha không phải như vậy.”

Khương Ninh hỏi: “Vậy là như thế nào?”

Đậu Đậu cũng không nói được, cảm giác trí nhớ rất mơ hồ.

Không thể suy nghĩ, vừa suy nghĩ thì đầu sẽ vô cùng đau đớn.

Chấn động não là như vậy, một chút trí nhớ mơ hồ thậm chí có hơi hỗn loạn, Khương Ninh mượn cơ hội giảng giải: “Đừng suy nghĩ nhiều, đại nạn không chết chắc chắn sẽ gặp may mắn, sau này Đậu Đậu sẽ gặp may mắn.”

Chó nhảy trên ghế sô pha, lẳng lặng dựa sát vào nhóc con, dùng đầu chó nhẹ nhàng cọ cô bé.

Đậu Đậu ôm nó, tâm trạng tốt hơn khá nhiều: “Chị ơi, ba mẹ dẫn em ra bờ biển chơi, em chơi đến tối cũng không muốn về, nhưng dường như em nghe tiếng chị và anh đang không ngừng gọi em, sau đó ba mẹ lại đưa em về.”

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Ba mẹ có nói gì với em không?”

“Em, em quên rồi.” Đậu Đậu có hơi mơ màng, nhưng ngay sau đó lại vui vẻ: “Em còn nói về chị với ba mẹ, nói chị rất tốt, luôn chăm sóc cho em.”

“Họ thích chị không?”

“Thích, còn nói mắt nhìn của anh rất tốt.”

Vừa dứt lời, Khương Ninh cảm thấy hơi ngại ngùng.

Đậu Đậu ăn chút gì đó, nhưng không lâu sau lại ói.

Khương Ninh đút thuốc cho cô bé, cho cô bé búp bê để chơi, không lâu sau đã ngủ mất.

Hoắc Dực Thâm gọi Khương Ninh về phòng ngủ: “Anh giúp em xoa thuốc massage nhé?”

Sau khi băng bó, hơn nữa còn uống thuốc hạ sốt, bả vai đã khá hơn nhiều.

Khưng Ninh lấy rượu thuốc ra, để Hoắc Dực Thâm massage cho mình.

“A Ninh, em còn nhớ lúc cực hàn đã giúp anh xoa thuốc chứ?”

Khương Ninh tự giễu: “Không ngờ, thời thế thay đổi rồi.”

Hoắc Dực Thâm áy náy tự trách: “Là do anh không bảo vệ tốt cho các em.”

“Không liên quan đến anh, là do thiên tai gây họa, bọn em còn sống đã là rất may mắn rồi.”

Ít nhất lần này có người ở bên cạnh, bị thương có thuốc, cũng sẽ không đói bụng, so với những người còn sống khác đã vô cùng may mắn.

Xoa thuốc xong, Khương Ninh ngồi ở trên sô pha đọc sách, Hoắc Dực Thâm rửa chén làm việc nhà.

Mặt trời ở bên ngoài vẫn nhô lên cao, không hề bị ảnh hưởng bởi cơn mưa đá hôm qua, giống như chỉ là ảo giác mà thôi.

Trừ những người bị chết và bị thương ra, dường như tất cả những người sống sót đều được lợi, mưa đá giúp cho bọn họ có thêm hy vọng sống tiếp.

Bình Luận (0)
Comment