Tết Trung thu, Hà Thiên Minh phát loa chúc mừng người trong khu nhà Trung thu vui vẻ.
Có vui hay không, trong lòng bản thân là rõ nhất, nhưng có người khác chúc mừng, cho dù là những lời sáo rỗng thì vẫn cảm nhận được tình người thời tận thế.
Huống chi, ông ấy còn chuẩn bị đoạn văn rất cảm động.
Đối với những người đói bụng sắp chết thì có lẽ sẽ vô dụng, nhưng hôm qua mới lãnh được phúc lợi của tòa thị chính, lại nhặt được rất nhiều đá viên để bổ sung nguồn nước, các loại khoai lang đỏ cũng sắp được thu hoạch rồi.
Vậy nên lời chúc phúc của ông ấy đến rất kịp thời.
Đây chính là một chuyên gia tâm lý vô cùng giỏi, Khương Ninh cảm thấy mình cũng nên xem sách về mảng này một chút.
Buổi tối, ba người một chó cùng nhau đón Tết.
Khương Ninh nhớ ban đầu có thu bánh Trung thu, tìm tật lâu mới thấy, đậu xanh, thập cẩm, nhân hạt sen trứng muối, còn có bánh dẻo.
Cô thích ăn bánh trứng muối, ăn trứng muối trước, lại ăn hai miếng hạt sen, sau đó đưa cho Hoắc Dực Thâm.
Đậu Đậu cũng không ăn nhiều, căn hai miếng đậu xanh, còn bánh dẻo, cũng giao cho anh trai.
Trước mặt Hoắc Dực Thâm có một đống bánh Trung thu: “...”
Cuối cùng vẫn là chó xử lý, nó ăn bánh Trung thu đến vui vẻ.
Khà khà khà, ăn mấy miếng giúp huấn luyện viên, tình cảm thế này làm gì có ai có được.
“Chó ngoan.” Hoắc Dực Thâm lén thưởng cho nó một viên thịt trâu.
Nuôi mấy ngày, một chút công việc nhà cũng không cho đụng, Khương Ninh cảm thấy tứ chi của mình sắp thoái hóa rồi.
Nói gì cũng phải xuống lầu hoạt động một chút, vì vậy cô xách thùng nước xuống lầu hứng nước.
Đến bên cạnh giếng mới phát hiện, mực nước lại giảm xuống, chuyên gia đào giếng và hai cư dân khác đang tiếp tục đào xuống thêm, cách đó không xa đã chất rất nhiều bùn
Vẻ mặt của người phía trên rất nghiêm trọng, đào lâu như vậy, cũng không có được bao nhiêu nước.
Nếu còn tiếp tục hạn hán, đừng nói khoai lang đỏ sẽ bị chết khô, ngay cả nước uống cũng không còn, khi nào mới có thể vượt qua khó khăn này đây?
Nếu không thể đợi ở đây nữa, bọn họ còn biết đi đâu đây?
Khương Ninh nhận ra bọn họ đang chịu đựng và mờ mịt, trong lòng cũng trầm xuống theo.
Nóng cực hạn, cũng không kết thúc nhanh như vậy.
Cô xách thùng nước trở về, đột nhiên có thứ gì đó rơi vào mặt.
Ấm ấm nóng nóng.
Phân chim?
Bộp, lại rơi xuống.
Khương Ninh đưa tay sờ, đúng là ướt.
Nhưng không có mùi hôi.
Cô nhìn nước trên đầu ngón tay, sợ run lên.
Sau đó ngẩng mặt lên trời.
Lộp độp, lộp độp…
Thật sự là có mưa rơi xuống, nóng.
“Trời mưa, trời mưa!”
Người đào giếng quát to, giọng nói vô cùng kích động: “Cuối cùng trời cũng mưa rồi.
Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện mưa này không đúng, lại nóng.
Đúng là trời mưa, nhưng như đang đun nước vậy.
Nóng, nóng đến mức có thể ngâm chân luôn cũng được.
Mấy người ở phía trên vội vàng kéo dây thừng, muốn kéo mấy người ở trong giếng lên: “Nhanh nhanh nhanh, trời mưa rồi.”
Trên sợi dây thừng có bùn, mưa rơi xuống vô cùng trơn trượt, tay cầm dây không thể dùng sức được.
Mưa nước nóng như trút xuống, ngoài trời đã bắt đầu mờ đi.
Giếng đào rất sâu, ít nhất có bảy tám chục mét, mà ở dưới đáy giếng có mấy người, nếu không kéo bọn họ lên kịp, một khi nước mưa đổ vào, hoặc là nước ngầm dâng lên, bọn họ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Khương Ninh vừa đi đã trở lại, giúp kéo dây thùng một tay.
Nhưng thật sự quá trơn, tay siết rất đau.
Cô lấy túi ra, cầm quanh dây thừng.
Mưa như trút nước lộp độp trên mặt, khiến mọi người không mở mắt ra được.
Nhiệt độ lạ thường này khiến mọi người sợ hãi, lỡ như càng lúc càng nóng, luộc chín bọn họ thì phải làm sao?
Nỗi sợ hãi dâng lên, có người cởi quần áo quấn trên dây, cùng nhau dùng sức kéo.
Kéo một người lên, ném sợi dây xuống kéo sợi dây thứ hai.
Đội tuần tra trong khu nhà tìm nơi trú mưa, thấy mọi người ở bên cạnh giếng đang tranh giành thời gian, rối rít xông đến phụ giúp.
Dưới giếng có ba người, đều được kéo lên hết.