Mà lúc này trời mưa mịt mù, mọi người rối rít khoác áo chạy về nhà.
Khương Ninh cầm thùng nước lên đội mưa về nhà, không ngờ có cánh tay đột nhiên kéo lại.
Đỉnh đầu đột nhiên có thêm một cây dù lớn, là Hoắc Dực Thâm.
Anh đội mưa đến đưa dù cho cô.
“Đi mau.” Tình hình thiên tai khác thường, ai biết được một lát nữa nước có thật sự sôi hay không, Hoắc Dực Thâm ôm vai cô bước nhanh, dù vậy vẫn theo bản năng nghiêng dù về phía cô: “Cẩn thận một chút.”
Bước chân hai người vội vàng, chạy về phía nhà mình trong cơn mưa như thác đổ.
Đậu Đậu ở cổng lớn chờ sẵn, chó cũng mạnh mẽ ngoắc đuôi.
Đột nhiên mắt Khương Ninh đỏ lên.
Đời trước thê thảm đến mức không nỡ nhìn, không ngờ đời này chẳng những có người mạo hiểm đến đón cô, mà còn chờ cô về nhà.
Khương Ninh ướt như chuột lột đi lên lầu, Hoắc Dực Thâm lấy quần áo sạch trong tủ ra, dùng khăn lông lau khô tóc cho cô: “Thay nhanh đi, đừng để bị bệnh.”
Nói như vậy, nhưng không có ý định ra ngoài.
Khương Ninh đẩy anh ra, nhanh tay nhanh chân thay quần áo.
Hoắc Dực Thâm bị đẩy ra ngoài: “...”
Thay quần áo xong, Khương Ninh lau tóc, lấy một ly canh gừng đường đỏ từ trong không gian ra uống, cũng không quên chuẩn bị cho anh một ly.
Ra ngoài mới phát hiện, cả người anh cũng ướt nhẹp, cô không khỏi thúc giục: “Anh cũng thay đồ nhanh đi.”
Tiếng loa trong khu nhà vang lên, Hà Thiên Minh kêu gọi những nhà có điều kiện nhanh chóng dự trữ nước, cố trữ càng nhiều càng tốt.
Hoắc Dực Thâm lau tóc đi ra: “A Ninh, chúng ta có cần trữ nước không?”
Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Cần.”
Nước này có thể dùng để tưới cây, còn có thể… Sửa nhà.
“Chúng ta sửa nhà lại một chút đi.”
Nói thật, gặp quá nhiều ác ý và sự thối nát, khiến Khương Ninh có thói quen cảnh giác với tất cả mọi thứ, từ đầu đến cuối vẫn luôn dè chừng với thân phận chuyên gia tâm lý của Hà Thiên Minh.
Không thể phủ nhận, ông ấy có năng lực chữa bệnh tâm lý, nhưng đồng thời cũng có thể… Khống chế lòng người
Nhưng sau khi trải qua vụ mưa nước nóng này, trong lòng Khương Ninh chợt lay động, cái gọi là hành động nhỏ thấy được chân tình, nếu là người ở bên ngoài, gặp cảnh mưa nước nóng đã chạy từ lâu rồi.
Bọn họ có lo lắng sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết kéo những người ở đáy giếng lên.
Đội tuần tra cũng vậy.
Nếu tất cả bọn họ rời đi, người ở dưới giếng sẽ bị mưa như thác đổ nhấn chìm.
Ích kỷ và sợ hãi thật sự, sẽ không thể che giấu được.
Bọn họ vẫn còn là người thiện lương như hôm nay, không thể không có công lao của Hà Thiên Minh, Khương Ninh có chút mong đợi về cuộc sống mới sau này ở Áo Viên.
Ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, nền đất nứt nẻ cuối cùng cũng được thấm ướt.
Nhìn mưa to bên ngoài, trong lòng Khương Ninh cũng thả lỏng hơn.
Nếu nói thiên nhiên trừng phạt con người cũng được, nhưng vẫn cho bọn họ một con đường sống.
Cô mặc áo mưa, lấy mấy cái thùng và chậu mới đổi được từ chỗ tên xấu xí ra.
Ngoài sân có tấm che nắng, nước mưa tụ lại trên đó rào rào chảy xuống, hứng nước mưa không có chút khó khăn nào.
Trước cứ dùng thùng hứng là được, đến khi hứng đầy thì cho vào tháp nước của không gian.
Chó mạnh mẽ cũng muốn giúp một tay, không ngờ bị Khương Ninh bắt trở về.
Giúp đỡ á? Chỉ giúp được một chút xíu thôi, mà bị ướt lại phải lau khô sấy lông cho nó, như thế còn mệt hơn.
Nhưng Khương Ninh không ngờ mình cũng bị Hoắc Dực Thâm bắt về: “Em trông chừng Đậu Đậu và Cola, để anh làm là được.”
Cô bị xua đuổi đành gọi hai đứa nhỏ đến phòng khách, cầm đồ ăn vặt, mở hoạt hình: “Hai đứa ngoan ngoãn đừng làm gì cả.”
Mưa vẫn rơi, nhưng mặt trời cũng không biến mất, vẫn mãnh liệt chiếu sáng như cũ, nước mưa không ngừng trút xuống vừa mang theo cả ánh sáng và nhiệt độ.
Mưa như thác đổ và mặt trời chói chang cùng xuất hiện, bầu trời chiết xạ ra màu sắc kỳ quái, mông lung nhưng mãnh liệt, cực kỳ giống như sương mùa trong rừng rậm nào đó
Lớn như vậy rồi, lần đầu tiên Khương Ninh thấy cảnh tượng này, có hơi rợn tóc gáy.
Thiên tai tận thế, còn có thứ gì không thể xảy ra nữa sao?