Khương Ninh lấy điện thoại di động quay video lại, có khi ngày nào đó cô còn sống đến khi thiên tai kết thúc, đây chính là tài liệu quý giá.
Hoắc Dực Thâm lại nhấc mấy thùng nước đi vào, Khương Ninh lấy tay ra dò xét, cuối cùng nước không còn nóng nữa.
Nhưng nhiệt độ cũng không hạ mấy.
Mưa lâu như vậy mà không những không khiến cho nhiệt độ giảm xuống, mà còn khiến nhiệt khí trong lồng đất toát ra.
Khương Ninh nhìn trời mưa như thác đổ ở ngoài, nhưng cả người nóng đến mức đổ mồ hôi.
Loại cảm giác này, còn khó chịu hơn nóng cực hạn bình thường.
Bây giờ cô giống như sườn ướp xong, chỉ cần bỏ vào lồng hấp, hấp chừng mười lăm phút là ăn được.
Không chịu nổi nữa, mở máy điều hòa không khí để bảo vệ tính mạng.
Rửa mặt, không bị mưa nước nóng làm phỏng, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.
Khương Ninh tìm mặt nạ đắp lên, cũng không quên chia cho Hoắc Dực Thâm: “Anh dùng không?”
Hoắc Dực Thâm không có hứng thú với mặt nạ của phái nữ: “Không cần.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đoán chắc là da mặt khá dày, nhìn vẫn bình thường không bị ửng đỏ.
Trở về phòng ngủ, bất tri bất giác lại ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên nghe được tiếng cười của Đậu Đậu: “Cầu vồng, là cầu vồng.”
Khương Ninh vén cửa sổ, mưa lớn đã tạnh, chân trời xuất hiện cầu vồng sáng chói.
Cầu vồng sau mưa thời tận thế, thật sự rất đẹp.
Khương Ninh không nhịn được ra ngoài ban công, nhìn dãy cầu vồng ở chân trời.
Bầu trời trong suốt, cầu vồng phát ra ánh sáng mê người.
Chỉ cần không cúi đầu, bỏ qua mảnh đất khô cằn vắng lặng ở bên dưới, thì đây đâu còn là tận thế nữa?
Chụp mấy tấm hình, không ngờ Đậu Đậu ôm chó làm dáng: “Chị ơi, phải chụp được cầu vồng nha.”
Chụp một người chụp hai người, cả nhà hạnh phúc, sống cùng với nhau.
Hoắc Dực Thâm làm việc rất siêng năng, trữ được rất nhiều nước mưa đưa vào trong không gian.
Tắm xong, ra ngoài lại phát hiện Đậu Đậu ngủ ở trên ghế sô pha, Hoắc Dực Thâm có chút lo lắng: “A Ninh, khi nào thì Đậu Đậu mới có thể khỏe lại?”
Nuôi mấy ngày, tình trạng của Đậu Đậu đã tốt lên khá nhiều, nhưng chấn động não thật sự khó đoán được, có vài ngày, có vài tháng, có khi là vài năm, thậm chí có thể sẽ để lại di chứng cả đời.
Không muốn khiến anh quá lo lắng, Khương Ninh an ủi: “Đã tốt hơn rất nhiều rồi, phải từ từ dưỡng thương, khoảng thời gian này cần phải nghỉ ngơi nhiều.”
Cô định lấy óc heo ra, hầm nhừ cho Đậu Đậu bồi bổ.
Tòa nhà số năm cách những tòa khác khá xa, hơn nữa hầm canh cũng rất thanh đạm, đóng cửa rồi sẽ không ngửi thấy mùi gì.
Hoắc Dực Thâm thuộc phái hành động, Khương Ninh nói muốn sửa nhà, anh lập tức ra tay.
Nhưng mà, hai người cũng không biết làm gì.
Trước thiên tai Khương Ninh đã tải xuống một lượng lớn tài liệu, tìm một hồi cũng tìm được sách liên quan đến kiến trúc.
Hoắc Dực Thâm lật xem tài liệu: “Muốn dán gạch sứ hả?”
Trước đó có trữ rất nhiều gạch sứ, nhưng nhà chỉ ở một năm mà vật tư sẽ không thể cất vào được, Khương Ninh cảm thấy không cần thiết: “Dùng xi măng quét phẳng lại là được, anh thấy sao?”
Hoắc Dực Thâm không có ý kiến: “Được.”
Dùng cát và vôi khuấy đều trước, sau đó lại lau sạch nền đất, tiếp theo là trát xi măng thật mịn, mặt tường sẽ dùng vôi quét phẳng.
Trên lầu có cát, xi măng, vôi, sơn chống nước, trong không gian cũng có, công cụ xây dựng cũng không thiếu, máy trộn, dao cắt, xẻng, máy cắt.
Mỗi lần đến phố giao dịch, Khương Ninh cảm thấy sau này có thể sẽ dùng nên mới thu vào, gom góp hai năm cũng được rất nhiều.
Vì vậy, có thể luyện tay từ chỗ sân thượng nhỏ.