Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 429 - Chương 430

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 430 -

Khương Ninh cũng muốn giúp, không ngờ lại bị Hoắc Dực Thâm ngăn lại: “Dạo này em trồng bắp đã mệt rồi, những việc này cứ để anh làm đi.”

Không muốn để cô bị bẩn, hơn nữa những công việc này không nặng, anh vừa hay có thể luyện tay.

Khương Ninh cũng không có thiên phú ở mảng này, nên cũng không làm loạn nữa, lúc khuấy vật tư ở bên cạnh lại thêm chút nước.

Mưa như thác đổ, vừa hay không cần phải xuống lầu hứng nước, cứ như vậy sửa chữa ở trong nhà.

Nhưng vừa luyện tay một chút, Hoắc Dực Thâm đã rút ra được kinh nghiệm rất nhanh, sàn nhà được quét vô cùng phẳng, nhất là sau khi quét lớp nước bùn lên, lại dùng cái bay thép ép xuống, lặp đi lặp lại ba lần, cảm giác sáng như mặt gương vậy.

Đây chính là nghị lực sống, Khương Ninh không có sự kiên nhẫn và sự tài giỏi này, chỉ đành lấy đồ ăn ngon đã trữ được ra đãi anh.

Cua xào, thịt kho, giò heo om, thịt trâu xào bông cải xanh, còn có rượu vang.

“Nào, vì cái nhà này, anh đã cực khổ nhiều rồi.”

Dạo này có xem tạp chí tình cảm, muốn khen ngợi đàn ông đều phải nói ra, cho nên Khương Ninh không hề keo kiệt lời khen, huống hồ việc anh làm thật sự không thể bắt bẻ được.

Hoắc Dực Thâm nhìn cô chằm chằm, cười một cái.

Khương Ninh chợt ngơ ngác, vội vàng uống một ngụm rượu.

Bốn năm ngày trôi qua, cuối cùng ngôi nhà cũng đã được sửa xong.

Sàn nhà màu xám tro, tường màu trắng, nhìn nhàm chán mộc mạc, nhưng thế này đã rất tốt rồi

Hoắc Dực Thâm còn đến tòa nhà số bốn chuyển gạch đỏ đến, xây bếp lửa trong phòng bếp.

Khương Ninh lấy ra chút bột gạo dầu tương ra, bình ga, bếp ga, nồi chén gáo chậu, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trong phòng.

Chuẩn bị xong tất cả, còn tổ chức lễ tân gia.

Dù sao bây giờ không thiếu ăn thiếu uống, cho dù chỉ ở trong nhà, cũng phải tìm một ít chuyện để làm.

Khương Ninh lấy ra thức ăn mà mỗi người thích, số lượng món ăn không nhiều, tận thế mà lãng phí thức ăn sẽ bị thiên lôi đánh.

Ăn xong một bữa, lát sau lại ăn bữa thứ hai, đồ nướng và uống bia.

Đậu Đậu ăn râu mực, thỏa mãn sờ bụng: “Anh chị ơi, em hạnh phúc quá.”

Người khác ăn khoai lang đỏ, cô bé có anh chị nên mới được ăn ngon thế này.

“Gâu!” Chó cũng không chịu thua kém, ăn đến mức miệng bóng loáng.

Nhà mới hoàn thành nên vui vẻ uống thêm một hai ly.

Khương Ninh tắm xong thì ngồi ở trên giường, hơi men xông lên đầu.

Hoắc Dực Thâm lau tóc bước vào, anh mặc quần áo ngủ rộng rãi, quần đùi lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, đường cong bắp thịt hoàn hảo, lộ ra sự mạnh mẽ.

Khương Ninh liếc mắt, sau đó không nhịn được lại liếc mắt đến.

Nhận ra ánh mắt của cô, Hoắc Dực Thâm đi đến cúi đầu hôn cô một cái, hồi lâu sau mới khàn khàn lên tiếng: “Được không?”

Khương Ninh không lên tiếng, dùng hành động để đáp lại anh.

“Khoan đã.”

Hoắc Dực Thâm đột nhiên đẩy cô ra, đóng kỹ cửa còn khóa trái, mắc công hai đứa nhỏ kia xông vào.

Chỉ để đèn đầu giường, xung quanh mơ hồ, bóng người triền miên.

Hoắc Dực Thâm nhổm dậy, kéo tủ đầu giường lấy đồ.

Thấy vật trong tay anh, Khương Ninh có chút kinh ngạc: “Sao anh có được?”

Hoắc Dực Thâm giải thích: “Lúc bão vừa đến, anh có quét đồ ở tiệm thuốc, nghĩ nó có thể cầm máu trữ nước giữ ấm, nên cầm theo luôn.”

Lúc đó anh không ngờ đến, có một ngày mình lại dùng đúng chức năng của nó.

Khương Ninh nhíu mày: “Anh giao nộp mấy vật tư khác hết rồi mà, sao còn giữ lại cái này?”

Vẻ mặt của Hoắc Dực Thâm không được tự nhiên: “Sợ em hiểu lầm.”

Khương Ninh hỏi kỹ: “Có bao nhiêu?”

Cô nói quá nhiều, phá hư bầu không khí.

Hoắc Dực Thâm không trả lời, cúi đầu chặn môi cô lại…

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment