Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 430 - Chương 431

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 431 -

Xáo bài, xoa bài, chia bài, đánh bài.

Đánh Poker tới đêm khuya.

Khi mở mắt ra, mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao.

Khương Ninh mệt mỏi duỗi eo nói: “Aizzz…”

Mơ mơ màng màng mất phương hướng, phải mất một lúc lâu đầu óc hỗn loạn mới dần tỉnh táo lại.

Gối nằm bên cạnh trống trơn, lúc này mới nhớ sáng nay Hoắc Dực Thâm có giờ dạy.

Cầm lấy đồng hồ, đã hơn 10 giờ.

Khương Ninh rời giường, suýt chút nữa té ngã.

Ôi trời mẹ ơi, eo của chó đực thật là tạo nghiệt mà!

Không ngờ khi ngẩng đầu đã nhìn thấy bốn chiếc áo mưa treo trên móc quần áo trên tường, ngay tức khắc Khương Ninh giống như bị sét đánh, chẳng lẽ anh còn tưởng bây giờ là thập niên 60 – 70, có thể dùng lại cái đó lần nữa sao?

Nếu như không cẩn thận trúng chiêu, mạng già này đều ở trong tay nó!

Khương Ninh không thèm nhìn, ném tất cả áo mưa vào thùng rác.

Sau khi đánh răng rửa mặt, phát hiện Đậu Đậu không có ở nhà, chắc là bị Hoắc Dực Thâm đưa đi học rồi.

Đã gần đến giờ, Khương Ninh lấy cơm trưa từ trong không gian ra, đặc biệt gọi món canh gà dược thiện.

Vừa mới chuẩn bị xong, hai anh em đã quay trở về.

Liên tục ăn không ít óc heo hầm thiên ma, tinh thần Đậu Đậu tốt lên hơn nhiều: “Chị ơi, em béo lên rồi.”

“Được rồi, mau rửa tay ăn cơm.”

“Đậu Đậu.” Hoắc Dực Thâm gọi em gái lại, sửa lại: “Kể từ hôm nay gọi là chị dâu, sau này không được gọi là chị nữa.”

Đậu Đậu có chút mê mang, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Khương Ninh và anh trai, không hiểu lắm chị dâu và chị gái khác nhau chỗ nào.

“Anh thích chị, chúng ta đã ở bên nhau. Cô ấy là vợ của anh, cho nên em phải sửa lại gọi là chị dâu.”

Ở bên nhau? Nhưng anh và chị vẫn luôn ở bên nhau mà.

Đậu Đậu mơ hồ nhưng vẫn ngoan ngoãn nở nụ cười ngọt ngào với Khương Ninh: “Chị dâu.”

Một tiếng chị dâu, khiến gương mặt Khương Ninh đỏ lên: “Ăn, mau ăn cơm thôi.”

Rửa tay sạch sẽ xong, Đậu Đậu vui vẻ ngồi xuống: “Chị dâu, hôm nay em đi học, có rất nhiều người hỏi thăm vết thương của em đã tốt hơn chưa?”

Cô bé lấy từ trong túi ra một con hạc giấy: “Đây là quà của Tiểu Minh tặng em.”

Tiểu Minh? Là cậu bé nuôi chuột.

“Còn có Tiểu Tuệ, cậu ấy lén lút đưa kẹo cho em, nhưng mà em không thích.”

Bị người khác giật chiếc kẹo ra khỏi miệng, Đậu Đậu biết một viên kẹo như thế có thể cứu mạng sống một người.

Cô bé cũng không thiếu kẹo, nhưng Tiểu Tuệ lại vô cùng quý trọng giấu mấy tháng trời, không nỡ ăn.

Khương Ninh khích lệ cô bé: “Đậu Đậu giỏi quá, đồ của chúng ta không thể cho người khác, cũng không thể lấy đồ của người khác.”

Sau khi uống hai chén canh gà bổ dưỡng, cơ thể kiệt sức cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhìn Hoắc Dực Thâm làm như không có chuyện gì, Khương Ninh có chút buồn bực, nhưng anh chàng này từ trước đến nay vẫn luôn giấu kín mọi chuyện rất sâu. Cô đẩy món gà xào hẹ đến trước mặt anh: “Ăn nhiều một chút.”

Bổ thận.

Hoắc Dực Thâm gắp trả lại cho cô thịt kho tàu: “Em cũng vậy.”

Ngón chân moi moi xuống đất.

Sau bữa trưa, Đậu Đậu chủ động đảm nhận việc nhà, chó con ở bên cạnh cản trở cũng không giúp được gì.

Khương Ninh kéo thân thể bị đào rỗng, quay về phòng tiếp tục ngủ.

Hoắc Dực Thâm đi theo vào, sau đó phát hiện áo mưa đã biến mất.

Tìm một vòng, phát hiện thấy chúng nằm im lìm trong thùng rác.

Càn quét ở tiệm thuốc được mấy trăm cái nhưng sợ không đủ dùng, Hoắc Dực Thâm ngồi xuống cạnh cô nhẹ nhàng đẩy cô: “Em có bao nhiêu?”

Khương Ninh có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn lấy ra hàng trữ lại cho đồng chí Vương Mãnh.

Hoắc Dực Thâm ước lượng hai người muốn sống chung cả đời thì vẫn là không đủ.

Khương Ninh cũng hết chỗ nói, dẫn anh vào không gian xem mấy tủ đồ của chủ tịch Phùng.

Cuối cùng, khóe miệng Hoắc Dực Thâm giật giật, thế này có biết bao nhiêu cái.

Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng có anh bên cạnh cô lại không ngủ được, Khương Ninh đành phải nói chuyện phiếm: “Anh dạy học sinh như thế nào?”

“Cũng không tệ. Biết thời tận thế cần phải phòng thân giữ mạng, mỗi người đều rất nghiêm túc khắc khổ, mỗi ngày đều rất chăm chỉ và không lười biếng.”

Bình Luận (0)
Comment