Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 433 - Chương 434

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 434 -

Giọng nói của Hà Thiên Minh run run: “Tiểu Khương, cháu chắc chắn chứ?”

Khương Ninh lắc đầu: “Chỉ là suy đoán mà thôi.”

“Nhưng nếu đó là sự thật, chẳng phải hy vọng sống sót cũng không còn sao?”

Khương Ninh không thể trả lời, chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Nhà họ Dương không có thuốc, sau khi rửa dạ dày chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.

Việc có thể làm Khương Ninh đã làm hết nên cô định rời đi.

Không ngờ Hà Thiên Minh gọi lại: “Tiểu Khương, chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Mỗi ngày có rất nhiều nước biển và hải sản được chuyển đến thành phố Phượng, nếu thực sự có vấn đề, không chừng sẽ có rất nhiều người chết. Nếu không chúng ta báo cáo việc này cho tổ dân phố biết, được không?”

Khương Ninh khéo léo nói: “Đội trưởng Hà, chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, cũng không có bất kỳ chứng cứ gì. Nếu lỡ như điều tra phát hiện không phải sự thật, vậy chẳng phải là tôi bịa đặt gây chuyện sao?

Đến lúc đó chưa nói tới đồn cảnh sát muốn đeo cho tôi một cái còng bạc, chỉ sợ những người bán hàng sẽ là những người đầu tiên nhảy ra chém chết tôi rồi.

Đội phó không sao là tốt rồi, tôi về trước đây.”

Sau khi ra khỏi tầng 1, Khương Ninh thở dài một hơi, không ngờ virus lại lây lan nhanh như vậy.

Kiếp trước cô sống trong cảnh lang thang nghèo khó, từng ăn qua vỏ cây nhai đất Quan Âm, làm gì có cơ hội thưởng thức hải sản.

Mỗi lần nhìn thấy người còn sống sót thì đều trốn đi, sợ sẽ trở thành dê hai chân bị giết, cho nên việc này cô cũng không rõ ràng lắm.

Từ bờ biển trở về chưa đầy hai tháng, không ngờ lại có sự thay đổi lớn như vậy, khiến cho bóng ma tâm lý của Khương Ninh lớn hơn. Bốn mươi tấn thực phẩm tươi sống, mấy chục ngàn cân thực phẩm khô, muối biển, liệu còn dám ăn không?

Khó trách ở kiếp trước một bao muối có thể đổi được ba mươi cân lương thực, tình hình có lẽ rất nghiêm trọng.

Cô có chút lo lắng: “Nếu bị nhiễm virus thì sẽ thế nào?”

Hoắc Dực Thâm cũng không rõ ràng lắm, mỗi ngày anh đều bận rộn chạy vạy trên tuyến đầu cứu trợ thiên tai, sống chết càng là chuyện thường tình, có chút thời gian rảnh rỗi thì nằm xuống là ngủ ngay, thật sự không còn sức lực để quan tâm những chuyện khác.

“Cơm nắm hải sản luôn được cung cấp trong đợt cứu trợ thiên tai, ước chừng chúng đã được dự trữ từ trước. Dù sao cũng không có trường hợp ngộ độc và tử vong nào cả. Vài năm sau em mới nghe thấy có người nhắc đến.”

Có lẽ có xảy ra, nhưng lúc đó không nghĩ tới, thiên tai tới, quá nhiều người chết, sống sót được rất gian nan, ai mà có tâm sức điều tra nguyên nhân thực sự đằng sau cái chết.

Khương Ninh nghĩ thầm, trong ba năm sau, muối dọc bờ biển trở nên cực kỳ khan hiếm, điều này cho thấy chính phủ đã nhận thức được vấn đề này nên mới cấm tiêu thụ muối biển.

Chỉ là không biết bây giờ bọn họ đã phát hiện ra chưa?

Hoắc Dực Thâm thấy cô cau mày, an ủi: “A Ninh, chúng ra đã làm tất cả những gì nên làm, còn lại cứ giao cho số mệnh đi.”

Khương Ninh suy nghĩ về lời nói của anh: “Những việc phát sinh sau này, anh đã nói hết với các bộ phận liên quan rồi sao?”

Hoắc Dực Thâm không trả lời mà nắm tay cô đi về nhà.

Về đến nhà, Khương Ninh dùng cồn sát trùng, không quên thay quần áo.

Buổi tối, Hà Thiên Minh gõ cửa nhà họ Dương: “Ông Dương, ông thấy thế nào rồi?”

Cơ thể của Dương Vĩ Dân đã tốt hơn rất nhiều, nhưng lại cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cười khổ nói: “Lần này mạng lớn, Diêm Vương Gia không thu nhận.”

Dương Kiệt áy náy tự trách: “Ba, đều là do con không tốt, suýt chút nữa đã hại chết ba.”

Dương Vĩ Dân an ủi con trai: “Không liên quan gì đến con, là do tận thế hại người, khiến cho chúng ta sống không ra người cũng chẳng ra quỷ.”

Thấy sắc mặt ông ấy tốt hơn nhiều, Hà Thiên Minh khẳng định vấn đề là ở con mực: “Ông Dương, không ngờ vật trong biển lại không ăn được. Không chừng một ngày nào đó nó có thể lây lan sang cây trồng trên đất liền. Sau này mọi thứ đồ ăn đưa vào miệng đều phải chú ý.”

“Ai bảo sai đâu? Ông trời không để cho người ta sống mà.”

“Lần này ông có thể thoát khỏi Diêm Vương Gia đều là nhờ có Khương Ninh.” Hà Thiên Minh cùng bàn bạc với ông ấy chuyện này: “Nếu như chúng ta không gặp phải việc này thì không nói, nếu đã gặp phải thì không thể làm như không biết. Ông thấy chúng ta có nên báo với tổ dân phố không?”

Dương Vĩ Dân tự hỏi: “Tổ dân phố sẽ quan tâm đến việc này sao?”

Bình Luận (0)
Comment