Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 434 - Chương 435

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 435 -

Nếu không có thiên tai thì có thể liên hệ với Cục An toàn thực phẩm hoặc Cục Y tế, nhưng bây giờ các bộ phận này không còn nữa. Tổ dân phố thì bận rộn lo không hết việc của mình thì làm sao có thể quan tâm được đến việc khác nữa.

Hai người đang bàn bạc thì Dương Kiệt đột nhiên nói: “Hay là gọi điện đến đồn cảnh sát? Đầu tiên là họ xóa sạch băng Đồ Long, sau đó lại tiêu diệt hai căn cứ tư nhân, còn trả lại vật tư thu được cho người dân. Việc này cần sự hợp tác của rất nhiều bộ phận.

Cho dù không thuộc quyền quản lý của bọn họ, nhưng chỉ cần họ nói cho chúng ta biết nên đến tìm bộ phận nào, hoặc là hỏi thăm mấy bộ phận liên quan một cút, thì vẫn tốt hơn chúng ta cứ chạy lung tung như ruồi không đầu.”

Hai người cũng cảm thấy cách này khả thi: “Vẫn là con thông minh.”

Hà Thiên Minh nói: “Ông Dương, nếu được thì ngày mai chúng ta đi một chuyến nhé? Nếu chuyện này là thật, có lẽ chúng ta có thể cứu được rất nhiều người. Chúng ta đều từ những nơi phồn thịnh đến đây, cách đây không lâu còn nhận được phúc lợi của thành phố. Nếu chúng ta che dấu thì tôi sợ sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng.”

“Được rồi, ngày mai chúng ta mang con mực đi một chuyến.”

Sau khi quyết định xong, Dương Vĩ Dân hỏi Hà Thiên Minh: “Khương Ninh đã cứu mạng tôi, ông nói xem nên tặng quà gì cảm ơn được?”

Thời buổi này nhà ai cũng đều khó khăn, nhà họ Dương nhiều nhất cũng chỉ ăn no được năm phần, hai cha con gầy như que củi, trong nhà không có thứ gì tốt để làm quà cảm ơn.

Với người bạn già đã quen biết được hai năm, Hà Thiên Minh cũng không giấu giếm, nói ra suy nghĩ trực quan của mình: “Tôi thấy Khương Ninh không phải là người thích so đo, so với việc mang quà đến nhà cảm ơn, có thể cô ấy càng không muốn người khác tới làm phiền.

Ông hãy chuẩn bị một ít khoai lang, nếu gặp ở trên đường thì đưa cho cô ấy. Nếu cô ấy không nhận thì ông cũng đừng cố ép, có lòng là được rồi.

Nếu như một ngày nào đó cô ấy cần trợ giúp, ông trả lại ân tình cũng không muộn.”

Dương Vĩ Dân cũng cảm thấy Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh có vẻ khá khó gần, không, nói chính xác hơn thì muốn giữ khoảng cách nhất định với bọn họ.

Thiên tai tận thế, nếu không có giao tình lâu năm thì ai mà dám thân thiết quá mức với người khác, cách làm của bọn họ không hề sai.

Mấy ngày không được nghỉ ngơi tốt, đến gần giữa trưa cục trưởng Lăng mới đến văn phòng.

Trợ lý đi vào báo cáo công việc, lúc rời đi mới nhớ ra một việc: “Cục trưởng Lăng, hôm nay có hai người đàn ông rất kỳ lạ, bọn họ mang nửa miếng mực tới đây, nói là có thể đã bị nhiễm một loại virus viễn cổ, suýt chút nữa ăn vào gây chết người.

Việc này không thuộc thẩm quyền của đồn cảnh sát, nhưng kể từ khi liên tiếp nhận được hai lá thư bí ẩn, cục trưởng Lăng càng quan tâm đến những việc thế này. Ông ấy dặn dò rằng sau này nếu gặp việc có liên quan đến “tiên đoán” phải thông báo cho ông ấy biết trước tiên.

Virus viễn cổ là một lời tiên đoán, không ngờ rằng nó lại thực sự xảy ra.

“Mấy người đó ở đâu?”

“Họ đến từ sáng sớm, giờ đã đi rồi.”

“Có nói cho họ biết phải đi tìm bộ phận nào không?”

“Tôi đã nói rồi.” Trợ lý đáp lời: “Kể từ khi nhận được báo cáo đầu tiên, sau khi thành công tiêu diệt băng Đồ Long, các bộ phận liên quan đều rất quan tâm tới bức thư thứ hai. Trên thực tế, mấy ngày hôm trước bộ phận nghiên cứu khoa học đã phát hiện ra sự bất thường, đã lấy mẫu nghiên cứu nhưng vẫn chưa có kết quả cuối cùng.”

Vừa nói, ông ấy vừa lẩm bẩm: “Hai người truyền tin này thật sự rất thần bí, chẳng những tự mình đến đây báo cáo, mà ngay cả tin báo trước cũng giống nhau. Nhưng tại sao một người trong số họ chỉ dự đoán một trận động đất và sau đó lại không có tin tức gì?”

Mà một lần lại kéo dài mười năm.

Kỳ lạ, nếu thật sự có thể đoán trước được thì tại sao mưa đá và mưa nước sôi lại không được nhắc đến?

Có quá nhiều bí ẩn khiến cho người ta không thể hiểu được.

Hơn nữa tại sao lại thích đến đồn cảnh sát thế? Bọn họ có quá nhiều việc để làm không thể lo xuể được.

Bình Luận (0)
Comment