“Phàn nàn cái gì?” Cục trưởng Lăng liếc một cái: “Ngày nào cũng tuyên truyền rằng nếu có chuyện gì thì báo cảnh sát. Người dân không đến tìm chúng ta thì tìm ai đây?”
Trợ lý vội vàng nói: “Vâng, vâng, vâng.”
Đang muốn chuồn đi, ai ngờ lại bị lãnh đạo gọi lại: “Việc tuyển dụng nhân viên tuần tra an ninh thế nào?”
“Rất tốt, gần đây có rất nhiều người đăng ký.” Biết đã thu phục được những kẻ cứng đầu của căn cứ tư nhân Thiệp Hắc, gần đây đã có rất nhiều người tới đăng ký.
“Chúng ta đang thiếu người trầm trọng. Nên chọn một nhóm người có bản lĩnh cao từ đội tuần tra an ninh, đặc cách thăng lên làm cảnh sát.”
…
Đến thời gian đã hẹn, Khương Ninh đến phố giao dịch tìm tên xấu xí.
Trên phố giao dịch, nước biển vẫn bán đắt như cũ, cũng có rất nhiều người chào hàng hải sản khô.
Khương Ninh nhìn qua mấy cửa hàng, phần lớn hải sản khô đều có hình dáng bình thường, nhưng cũng có một số to vượt mức bình thường.
Cũng có người mua, nhưng những người đến phố giao dịch hầu như đều là những người sống ở tầng đáy, nên tương đối ít người mua.
Còn ăn vào có chết hay không, không ai có thể nói rõ ràng.
Trong lòng Khương Ninh nặng trĩu, nhưng cô cũng không ngốc tới mức bước đến ngăn cản, trừ khi không muốn sống nữa.
Ngay cả khi thật sự không muốn sống nữa, cũng sẽ không có ai tin.
Đứng giữa đám đông, dù có đeo khẩu trang, tên xấu xí cũng có thể thành công tìm ra cô: “Chị gái.”
Khương Ninh có chút tò mò: “Anh không bán nước biển và đồ khô nữa à?”
Tên xấu xí nhìn quanh rồi kéo cô sang một bên: “Chị gái, từ khi ngành thủy sản của Tập đoàn Thang Thị biến mất, ông chủ cũng không làm nghề này nữa.”
Thật ra không phải không làm, mà là muốn xây dựng một nhịp cầu làm ăn mới, ông chủ đi Hương Sơn và Linh Đinh, hai nơi này không thiếu hải sản, nhưng đường đi lại hơi xa. Hơn nữa phải có thời gian xem xét nhân phẩm của đối phương, tránh bị lừa gạt.
“Còn chưa hợp tác, mà đã có chuyện xảy ra.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Hải sản cũng được chia thành ba bảy loại. Ở bên Linh Đinh đánh bắt quá mức khiến hải sản cạn kiệt. Ai ngờ sau cơn sóng thần, hải sản lại đột nhiên trở nên dồi dào. Đương nhiên những con to béo sẽ được cung cấp cho tầng lớp thượng lưu trước tiên. Kết quả lại xảy ra chuyện, ở khu giàu có lần lượt chết mấy người…”
Khứu giác của ông chủ nhạy bén, cảm thấy hải sản có vấn đề, vì thế tự cắt đứt con đường kiếm tiền của mình.
“Chị gái, đúng là chúng tôi mua đi bán lại, nhưng chưa bao giờ kiếm tiền trái lương tâm. Ông chủ sẽ không tự mình làm, cũng không để chúng tôi lén lút làm.”
Tên xấu xí không quên nhắc nhở Khương Ninh: “Hiện tại mọi việc đang không ổn, không được ăn hải sản, có mưa đá và mưa nước sôi, không biết khi nào động đất sẽ đến. Chị gái phải cẩn thận mọi chuyện, tôi còn muốn tiếp tục giao dịch với chị đó.”
Haizzz, sống sót thật quá khó khăn.
Hắn ta không hy vọng một ngày nào đó không thể nhìn thấy chị gái hoặc chị gái không tìm thấy hắn ta.
“Được rồi, tôi chỉ nói với cô mấy lời, sau này có làm ăn gì sẽ tìm cô trước tiên.”
Khương Ninh quay lại chuyện chính: “Anh đã tìm được hạt giống tôi muốn chưa?”
“Thứ chị gái cần, lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng sẽ tìm được cho chị.”
Tên xấu xí lấy ra hai bọc hạt giống từ trong túi: “Phí rất nhiều sức lực, nhưng đều là loại hai năm trước rồi, năm cân lúa giống và năm cân gạo nếp, cô lấy về thử xem có nảy mầm hay không?”
Nếu không có lượng nước cần thiết để trồng lúa thì hạt giống sẽ không thể gieo giống được.
Hắn ta có chút mong chờ, chị gái sẽ lấy cái gì để đổi?
Khương Ninh ước lượng, trọng lượng vừa đúng, hạt giống cũng không bị côn trùng ăn.
Cô lấy mười cân đồ từ trong túi ra và nói: “Không để anh bị thiệt đâu.”
Tên xấu xí vừa nhìn thấy thì lập tức vui vẻ…