Khương Ninh lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm hình xấu xí của chó.
Chó nhận ra có gì đó không đúng, dùng móng vuốt cào nón tỏ vẻ kháng nghị.
Kháng nghị không thành công, Khương Ninh cài dây an toàn cho mình.
Đang cài được một nửa thì đột nhiên cảm giác cơ thể hơi lung lay.
Mô-đun cứu sinh có trang bị giảm chấn ở trọng tâm, hơn nữa có thể tải được khá nặng, chấn động bình thường sẽ rất khó phát hiện ra, trừ khi…
Động đất đến!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng cài cho xong dây an toàn.
“Cola.” Hoắc Dực Thâm ra chỉ thị.
Chó lao đến, được anh ôm chặt vào trong ngực.
“Đậu Đậu, nắm chặt tay vịn.”
Lòng bàn chân truyền đến chấn động, cơ thể Khương Ninh được ghế ngồi mềm mại bao bọc, hai tay nắm chặt tay vịn.
Mô-đun cứu sinh giống như sắp ngã, lúc trái lúc phải, lúc trước lúc sau, đung đưa không có quy tắc, hơn nữa cảm giác rung động càng ngày càng nhiều thêm.
Thậm chí Khương Ninh còn cảm giác được bắp thịt của mình cũng đang chấn động.
Nhìn qua cửa sổ thủy tinh hình tròn, cảnh tượng trước mắt không ngừng đung đưa ngã đổ, hình ảnh cũng rung mạnh hơi theo sự chấn động bên ngoài.
Liếc mắt một cái, chỉ thấy nhà xưởng bỏ hoang ở xa xa đang chấn động.
Giây kế tiếp, nó đã ầm ầm sụp đổ…
Nhà xưởng cao bốn tầng, mấy ngàn mét vuông, trải qua lũ lụt, cực hàn, nóng cực hạn , bây giờ vì trận động đất này trở thành một công trình đổ nát.
Giây trước còn bình thường, giây sau nói đổ là đổ.
Mặt tường nhanh chóng nứt toác, như tranh vẽ được phóng to cả trăm lần, xi măng xà ngang đều bể, gạch đá rơi xuống ầm ầm…
Sức mạnh dời sông lấp bể đánh tới, mô-đun cứu sinh chợt mạnh mẽ ngã về phía trước, lăn một góc chín mươi độ, nếu không nhờ có dây an toàn, bọn họ đã lập tức hôn sàn nhà rồi.
“Ẳng…”
Động vật có thể nhận biết nguy hiểm rất tốt, chứng kiến sức mạnh của thiên nhiên, chó từ trước đến nay luôn dũng mãnh cũng sợ hãi, trong miệng phát ra tiếng kêu bi thương.
Hoắc Dực Thâm xoa đầu chó: “Đừng sợ, chúng ta sẽ không sao đâu.”
Vừa dứt lời, toàn bộ mô-đun cứu sinh nảy lên, lại nặng nề rơi xuống.
“Anh ơi.” Đậu Đậu bị dọa sắc mặt trắng bệch: “Chị dâu.”
Hoắc Dực Thâm vội la lên: “Đậu Đậu có bị thương không?”
Đậu Đậu không sao, chỉ là quá sợ hãi.
Mô-đun cứu sinh lay động kịch liệt, một hồi lâu mới ổn định lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà xưởng đổ nát thê lương, rừng núi sau khi bị đóng băng lại bị chiếu nắng, đa phần đều chết khô, đất bùn lộ ra, ầm ầm nứt ra một góc, đất bùn cuốn cây khô, giống như đá lăn xuống, lộ ra mảnh đất lớn hơn, vết rách cũng từ đó mà mở rộng…
Không kịp lấy hơi, mô-đun cứu sinh lại lăn lộn, sau đó đột nhiên rơi xuống phía dưới, kẹt lại.
Động đất vô cùng mãnh liệt, mạnh mẽ xé toạc mặt đất, rãnh đất không ngừng lan tràn.
Mô-đun cứu sinh rơi được nửa, kẹt ở giữa không trung.
Trên đỉnh đầu, là trời xanh.
Dưới chân, là rãnh sâu.
Đậu Đậu còn chưa tỉnh táo lại, run cầm cập, một lúc sau mới lên tiếng được: “Chúng ta sẽ rơi xuống sao?”
Khương Ninh an ủi cô bé: “Rơi xuống cũng đừng sợ, chúng ta có thể sống trong mô-đun cứu sinh một tháng, đến lúc đó sẽ có người đến cứu chúng ta.”
Lời vừa dứt, không biết tảng đá lớn từ đâu lao đến, mạnh mẽ nện lên mô-đun cứu sinh.
Dưới tác động quá lớn thế này, mô-đun cứu sinh lại rơi xuống một chút.
Bên trong mô-đun cứu sinh yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng rõ ràng có thể nghe được tiếng hít thở.
Ba người cứ như vậy mà treo lơ lửng trong khe đất.
Khương Ninh hỏi: “Đậu Đậu, cơ thể em có chỗ nào không thoải mái không?”
“Dạ không.” Chỉ sợ thôi.
Không có thì tốt, có lẽ có Hoắc Dực Thâm ở bên cạnh, nên Khương Ninh mới bình tĩnh như vậy.
Chó cứng đờ nằm trong ngực huấn luyện viên, đôi mắt căng thẳng nhưng vẫn nhìn chằm chằm con sen của mình.
Thấy cô không sợ, nó cũng thở phào một hơi.
Mô-đun cứu sinh nằm ở giữa khe đất chừng mười mấy phút, Khương Ninh không nhịn được hỏi: “Động đất kết thúc rồi sao?”
Lời vừa dứt, lại xuất hiện một trận chấn động kịch liệt nữa, dưới sự rơi xuống của đất bùn, mô-đun cứu sinh lại tiếp tục rơi xuống…