“Rầm”
“Ầm”
Lăn qua lộn lại một hồi, mô-đun cứu sinh bật lên, nhóm Khương Ninh đầu hướng xuống đất chân hướng lên trời.
May mà không phải dựng thẳng, mà vẫn có hơi nghiêng.
Đất bùn nhiều, chậm rãi cuốn xuống dưới, cả buổi trời mới điều chỉnh xong.
Trong hai giờ tiếp theo, lại chấn động thêm mấy lần nữa, mô-đun cứu sinh kẹt trên tảng đá lớn, không rơi xuống nữa, mà cảm giác chấn động cũng không mãnh liệt như ban nãy.
Chắc đây gọi là dư chấn.
Mô-đun cứu sinh được thiết kế ra vì động đất và sóng thần, có đặc điểm lớn là giảm chấn kháng chấn, nhất là thiết kế của ghế ngồi, giúp bảo vệ phần quan trọng nhất trên cơ thể.
Đã vậy rồi mà Khương Ninh vẫn cảm nhận được sự mãnh liệt của trận động đất.
Ngay cả mô-đun cứu sinh cũng bị rung bật lên, những người sống sót kia không có cách bảo vệ mình, dưới ánh mặt trời chói chang, còn bị động đất tàn phá, tình cảnh thật không thể nào tưởng tượng được.
Bên trong mô-đun cứu sinh yên tĩnh không một tiếng động, hai đứa nhỏ sợ hãi lo lắng, Khương Ninh cố tình mở nhạc êm dịu thả lỏng, để thần kinh căng thẳng được dịu lại.
Đã giữa trưa, nhưng dư chấn lúc nào cũng có thể xuất hiện lần nữa, tạm thời không nên gấp gáp đi ra ngoài: “Mọi người có đói không?”
“Gâu.”
Trời đất bao la, cơm với chó là chân ái.
Đừng mơ đến chuyện cơm cháo, lỡ như dư chấn đến nữa, văng khắp mô-đun cứu sinh thì phải làm sao.
Khương Ninh cho nó bánh bao.
Ăn cơm mà giống như đánh giặc vậy, một ngoạm nuốt hết.
Đậu Đậu ăn bánh đậu xanh, Khương Ninh đưa bình nước qua, lấy ống hút, nhưng không để cô bé uống nhiều sợ cô bé không nhịn tiểu được.
Phục vụ cho hai đứa nhỏ xong, Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh mới ăn, hai người đều ăn rất nhanh.
Không gian của mô-đun cứu sinh rất hẹp, nhưng có thiết kế cách nhiệt, còn có túi dưỡng khí nên cũng không cảm thấy oi bức.
Mặc dù kẹt giữa rãnh đất, nhưng có anh và chị dâu ở bên cạnh, còn nghe nhạc êm dịu, Đậu Đậu ăn no mệt rã rời không biết đã ngủ mất từ lúc nào.
Chó rời khỏi lồng ngực của huấn luyện viên, nhẹ nhàng đáp xuống đất, hoạt động gân cốt một chút.
Khương Ninh cũng mệt rã rời: “Lúc nào thì chúng ta ra ngoài được?”
“Chờ một chút?” Trong trí nhớ của Hoắc Dực Thâm, đến ngày hôm sau cũng vẫn còn dư chấn, chỉ là yếu đi mà thôi.
Kẹt giữa rãnh đất quá nguy hiểm, Khương Ninh có hơi lo lắng: “Có thể lên được không?”
Không gian chỉ có điểm này là không tốt, vào từ đâu thì ra ở ngay chỗ đó.
Tầm nhìn bên ngoài cửa sổ cũng không được toàn diện, nhưng dựa vào khả năng của Hoắc Dực Thâm, chỉ cần động đất dừng lại, thì sẽ có cách vượt qua.
Anh lên tiếng: “Em nghỉ ngơi chút đi, để anh trông chừng.”
Không biết khi nào thì động đất sẽ kết thúc, chắc trong thời gian ngắn không trở về nhà được, hai người phải luôn có một người giữ tỉnh táo.
Khương Ninh nhắm mắt, nhưng không ngủ.
Cố chịu đựng đến năm giờ chiều, đã hai giờ đồng hồ không có dư chấn, hơn nữa một lát nữa trời sẽ tối, cứ mắc kẹt ở đây cũng không tốt, phải nghĩ cách ra ngoài mới được.
Hoắc Dực Thâm cởi dây an toàn ra, đến gần cửa sổ thủy tinh quan sát: “Cửa cách đá lớn không xa, anh có thể nhảy lên trên đá, sau đó lại nghĩ cách leo lên khe hở.”
Người vừa nhúc nhích, trọng tải phải chịu lại tăng lên.
Sợ đá và đất bùn sẽ không chịu được, Khương Ninh dùng động tác kiểm tra các tủ trong mô-đun cứu sinh, thu hết thức ăn đã chuẩn bị trước đó vào bên trong không gian, đúng là đã nhẹ đi rất nhiều.
Khương Ninh lại lấy ra móc câu, dây thừng, giày đinh, búa nhọn, túi cấp cứu ở trong ngăn kéo ra đưa cho Hoắc Dực Thâm.
Trang bị đầy đủ xong, Hoắc Dực Thâm an ủi em gái: “Đừng sợ, nghe lời của chị dâu.”
“Vâng, anh cẩn thận.”
Mở cửa khoang ra, Hoắc Dực Thâm quan sát tình huống xung quanh.
Mô-đun cứu sinh kẹt ở giữa cách nơi sâu nhất chừng hơn mười mét, cửa khoang cách đá lớn một khoảng, hơn nữa sau khi động đất có rất nhiều đất bùn.