Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 441 - Chương 442

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 442 -

Hoắc Dực Thâm phóng móc câu ra, giữa bãi cỏ hoang phế rất khó tìm chỗ cố định, thử mười mấy lần mới thành công.

Anh thắt dây ở ngang hông, dặn dò: “Ngồi yên, chờ anh.”

Nói xong, anh tung người một cái.

Tim Khương Ninh như kẹt ở cổ họng, treo lơ lửng ở đây, một khi nhảy thất bại thì sẽ rơi xuống dưới đáy cách đến mấy chục mét.

Cũng may thân thủ của anh rất tốt, nhẹ nhàng đáp lên trên đá lớn.

Thân thể vừa đáp lên đá lớn, Hoắc Dực Thâm cảm thấy hơi lún xuống.

Sau khi điều chỉnh hồ hấp và giữ vững cơ thể, anh bình tĩnh dặn dò: “A Ninh, đá không chắc, đóng kỹ cửa khoang.”

“Anh cẩn thận một chút, đừng cố quá.”

Thấy cơ thể anh ổn định, Khương Ninh trở về chỗ ngồi thắt dây an toàn, trong lòng thấp thỏm bất an.

Hy vọng anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.

Đất bùn trơn, đạp lên rất khó khăn, nhưng Hoắc Dực Thâm có kinh nghiệm leo núi và cứu viện, dùng giày đinh và búa nhọn từ từ leo lên.

Leo đến một nửa, dưới bàn chân đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn.

Ánh mắt Khương Ninh đang dõi theo hành động của anh, không ngờ cơ thể bỗng nhiên rơi xuống.

Đá lớn rơi xuống, mô-đun cứu sinh cũng rơi xuống lần nữa…

“Anh.” Đậu Đậu giật mình thốt lên.

Mô-đun cứu sinh rơi xuống hơn mười mét, lại bị kẹt lần nữa.

Khương Ninh vội vàng an ủi: “Đậu Đậu đừng sợ, anh không sao cả.”

Trong phạm vi có thể quan sát được từ cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy đất bùn và cát đá rơi xuống.

Nghe thấy tiếng động đột nhiên vang lên dưới chân, Hoắc Dực Thâm không khỏi nhìn xuống, thấy mô-đun cứu sinh lại rơi xuống, trong lòng anh lo lắng nhưng tốc độ leo lên không hề ngừng lại.

Mô-đun cứu sinh có thể chống lại được công kích của đá lớn hoặc đất đá rơi xuống, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì cả.

Bây giờ điều duy nhất anh phải làm, chính là cứu bọn họ ra ngoài.

Móc câu đột nhiên có dấu hiệu không ổn định, chắc là vật cố định không chịu nổi.

Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, Hoắc Dực Thâm dồn lực xuống chân đạp lên một cái, tay bám lên mặt đất, mượn lực eo phóng người lên.

Mặt đất hai bên lại sụp đổ, đất bùn không ngừng tuột xuống rãnh đất.

Hoắc Dực Thâm đến nơi an toàn, cắm đinh cố định vào trong đất, lại dùng dây cột vào, đến chỗ rãnh đất ném dây xuống.

Phát hiện được tia sáng dao động, Khương Ninh nhìn về chỗ cửa khoang thủy tinh, phát hiện có sợi dây thừng đang vung vẩy.

Cô đeo dây nịt an toàn lên người Đậu Đậu: “Một lát nữa em đừng sợ, cũng đừng nhìn xuống, anh trai sẽ kéo em lên.”

“Chị dâu thì sao?”

“Em lên trước, lát nữa đến chị.”

Mở cửa khoang ra, dùng lưỡi câu gắn dây thừng vào dây nịt an toàn.

Cơ thể Đậu Đậu lơ lửng, dưới ánh mặt trời chói chang ngước mắt nhìn anh trai đang không ngừng kéo mình lên, nước mắt đột nhiên chảy ra.

Đậu Đậu an toàn rồi, tiếp theo là chó, rất nhanh đã được kéo lên.

Hoắc Dực Thâm dặn dò hai đứa nhỏ: “Mấy đứa đứng phía sau giúp kéo sợi dây đi.”

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, một đứa dùng hai tay kéo, một đứa thì dùng miệng cắn.

Cơ thể Khương Ninh lập tức lơ lửng giữa không trung, cô thu mô-đun cứu sinh vào không gian.

Cách đến ba mươi mét, sợ người phía trên kéo cô không nổi, cô dùng cả tay và chân giẫm lên đất bùn, tốn hết sức lực cuối cùng mới leo lên được.

Chào đón cô là cái ôm của Hoắc Dực Thâm: “Em không sao chứ?”

“Không sao.”

“Có sợ không?”

Khương Ninh định nói không sợ, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút: “Vốn rất sợ, nhưng có anh nên không sợ nữa.”

Dạo này đọc nhiều tạp chí tình cảm rồi, phải tìm cách tăng tình cảm lên.

Đúng như dự đoán, đàn ông rất dễ được thỏa mãn, Hoắc Dực Thâm vỗ vỗ lưng cô: “Không sao, có anh ở đây.”

Chưa đến sáu giờ, mặt trời vẫn chói mắt như cũ, dù có đồ giữ nhiệt nhưng vẫn cảm thấy bản thân như miếng thịt bị nướng, đổ mồ hôi không ngừng.

Khương Ninh nhìn khắp bốn phía, nhà xưởng sụp đổ, sườn núi xói mòn, mặt đất rạn nứt, xung quanh tàn tạ không chịu nổi, hết sức hoang tàn.

Đây là sức tàn phá của động đất, đổ nát không còn lại gì, không cách nào nhận ra hình dạng vốn có của nó.

Bình Luận (0)
Comment