Đóng gói đồ đạc, tránh xa các vết nứt trên mặt đất.
Sợ rằng vẫn còn có dư chấn, hai người đã bác bỏ ý định quay trở lại, dự định tiếp tục qua đêm ở nơi hoang dã.
Tìm thấy một nơi cách vết nứt cùng nhà máy hơn 100 mét, xung quanh không có chướng ngại vật nguy hiểm, rất thích hợp để dựng trại tạm thời.
Khương Ninh lấy lều được gấp gọn trong ba lô leo núi ra.
Ba người một chó, sợ ở cùng sẽ hơi chật nên cô cố ý chọn một cái lều thật lớn, một cái lều trại có hai phòng một sảnh.
Hoắc Dực Thâm gọi Đậu Đậu đến, dạy cô bé cách dựng lều ở nơi hoang dã.
Khương Ninh đi tới vùng đất cao hơn, lấy ống nhòm ra quan sát phía thành phố.
Khu đô thị với những tòa nhà cao tầng đều đã biến mất.
Dưới ánh mặt trời chói chang, không khí xám xịt, đại diện cho những tòa nhà ở Thành phố Phượng, cao hơn ba trăm mét, tháp ngắm cảnh có thể nhìn thấy toàn bộ Thành phố Phượng đã không còn tồn tại nữa.
Cứ như vậy, nó đã lặng lẽ bị xóa sổ khỏi trái đất.
Khắp nơi đều là một đống đổ nát, nền văn minh công nghiệp của loài người gần như đã bị phá hủy.
Cho dù đã trải qua lần nữa, trong lòng Khương Ninh vẫn cứ sợ hãi, mồ hôi lạnh ứa ra từ lòng bàn tay.
Thành phố Phượng, nơi cô sinh sống hai mươi năm, không khí đã trở nên trầm lặng, ngập mùi chết chóc, không còn một nửa sức sống như trước khi thiên tai ập đến.
Bên trong và bên ngoài mô-đun cứu sinh giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Cô an toàn mà trốn trong mô-đun cứu sinh, khi đi ra thì bên ngoài đã như lay trời chuyển đất.
Khương Ninh đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, rất lâu không thể phục hồi lại tinh thần.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, Hoắc Dực Thâm cùng hai nhóc con dựng lều xong, dùng ống bơm hơi bơm phồng lên.
Sau khi nhắc nhở hai nhóc đừng chạy lung tung, anh đi về bóng hình cô đơn đang đắm mình trong sắc vàng của buổi hoàng hôn: “Có chuyện gì vậy?”
Khương Ninh đưa ống nhòm cho anh.
Hoắc Dực Thâm nhìn mọi thứ ở phía xa, thật lâu sau mới nói: “Chính quyền đã sớm có cảnh báo, tin rằng sẽ có nhiều người có thể sống sót.”
Đời này sẽ không bi thảm như đời trước, ở đâu cũng toàn là thi thể đẫm máu.
Lều trại đã đủ thông thoáng, nhưng không chịu được nhiệt độ cao, Khương Ninh lấy quạt điều hòa ra, thêm vài viên đá vào bên trong, mỗi người một ly nước trái cây ướp lạnh để giải nhiệt: “Nào, hãy cùng nhau sống sót qua thiên tai nhé.”
Giữa trưa ăn bừa cho qua bữa nên buổi tối muốn ăn đồ ngon hơn một chút, nhưng tất cả đều là đồ ăn thanh đạm, canh ngô nấu cùng xương sườn, thịt kho tàu với cà tím, rau xanh xào.
Đồng thời, điều chỉnh đèn năng lượng mặt trời đến cực kỳ tối.
Dù sao thì cũng đang ở ngoài hoang dã, nếu như mùi thức ăn quá nồng, hoặc đèn quá sáng sẽ thu hút người khác đến đây thì phải làm sao bây giờ?
Sau khi cơm nước xong xuôi, lau tay rửa chân, Đậu Đậu ngồi trong phòng xem hoạt hình.
Hai người ngồi ngoài lều tận hưởng không khí mát mẻ, Khương Ninh có chút tò mò: “Đời trước anh trải qua những trận động đất như thế nào?”
Đã quá lâu rồi, Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một hồi lâu: “Sự việc xảy ra quá đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu nào, lúc đó anh hai ngày liên tiếp không nghỉ ngơi, đang ngủ trong ký túc xá, đột nhiên đất núi rung chuyển…”
Cả người từ trên giường rơi xuống đất, không thể đứng vững, cơ thể ngã xuống vấp phải đồ đạc bị chấn thương.
Anh nhớ rõ lúc ấy bị vỡ trán, máu tươi chảy ra.
Nhưng qua nhiều năm kinh nghiệm đã tạo thành phản ứng bản năng, anh nhanh chóng lao ra khỏi ký túc xá, khoảnh khắc tiếp theo ngôi nhà liền sụp đổ.
Ngay khi trận động đất đi qua, đã vội vã chạy vào đào chiến hữu bị vùi lấp trong đống đổ nát.
Lúc đó động đất xảy ra liên tục, không ít người tham gia giải cứu những người bị thương, dùng tay không đào những người chiến hữu lên, hầu hết tất cả đều…
Nhiệt độ cực kỳ cao, động đất, nghẹt thở, người có thể sống sót thực sự quá ít.
Bọn họ thậm chí không có thời gian để đau buồn cho những đồng đội đã hy sinh, ngay lập tức lao đầu vào nhiệm vụ giải cứu những người sống sót, không được nghỉ ngơi trong nhiều ngày liên tiếp.