"Tuy nhiên nếu anh quyết định đi, trong lúc cứu người, em hy vọng anh không chỉ lo lắng làm thế nào để cứu nhiều người hơn, mà còn phải nhớ đến trong nhà còn có Đậu Đậu."
Khương Ninh không muốn ép buộc cách nghĩ của chính mình lên người Hoắc Dực Thâm, yêu thì có thể đến với nhau, không yêu thì có thể chia tay, nhưng cô không hy vọng trong lúc đang yêu nhau, lại vì chính bản thân mình mà làm cho anh cảm thấy bị áp lực.
Sự lựa chọn của anh khác với kiếp trước, nhưng suy nghĩ thì không phải nói đổi là đổi được, cho dù không mặc lại bộ đồ đồng phục kia nữa, thì sự thiện lương của anh chưa bao giờ biến mất, chẳng qua là càng có nguyên tắc và lập trường hơn thôi.
Hoắc Dực Thâm ôm Khương Ninh vào lòng: "A Ninh, anh muốn tham gia, nhưng cho dù là bất cứ lúc nào, đối với anh em và Đậu Đậu luôn là những người quý giá nhất."
"Gâu!"
"Ừ, còn có Cola nữa."
Khương Ninh không ép buộc Hoắc Dực Thâm, đối với con chó cũng vậy: "Cola, mày có muốn làm nhiệm vụ đi tìm kiếm và cứu hộ với huấn luyện viên không?"
Con chó ngồi xổm trước mặt hai người, dường như đang suy tư cái gì đó, sau đó vươn móng vuốt khoác lên đầu gối Hoắc Dực Thâm.
Biết được Hoắc Dực Thâm và con chó muốn tham gia, Hà Thiên Minh rất vui vẻ: "Các cháu dành thời gian nghỉ ngơi đi, chúng ta đại khái có thể huy động được hơn hai mươi người, trời sẩm tối thì xuất phát, nhớ mang theo dụng cụ phòng hộ, trời nóng nực đổ nhiều mồ hôi, phải thêm muối vào nước để bổ sung năng lượng cho cơ thể."
Khương Ninh không tham gia, nhưng vẫn đi chuẩn bị.
Thêm ít muối vào nước sôi để nguội, còn đặc biệt hấp nhiều khoai tây và khoai lang chống lạnh, có thể cho Hoắc Dực Thâm và con chó ăn trong thời gian nghỉ ngơi.
Con chó ngày nào cũng có thịt ăn trợn tròn mắt, thế nào mà đãi ngộ ngược lại còn kém đi vậy?
Khương Ninh kéo lỗ tai nó: "Làm sao, mày còn muốn ăn thịt trước mặt người khác? Mày thoải mái nhỉ!"
Về phần Hoắc Dực Thâm, anh còn hiểu hơn cả cô, Khương Ninh không dặn dò gì, chỉ nói: "Trông coi Cola, đừng để nó làm việc đến mức kiệt sức."
Áo chống đạn quá nặng, cô cho con chó mặc đồ chống đâm chém, để phòng ngừa việc nó bị thương ngoài ý muốn.
Sau đó, đưa hai cái bao tay phòng hộ cho Hoắc Dực Thâm, cùng với thuốc cấp cứu bảo vệ bản thân.
Gần tối, đội cứu viện của Áo Viên đúng giờ tập hợp.
Khương Ninh không đi tiễn, leo lên tầng 12 dùng ống nhòm nhìn thấy Hoắc Dực Thâm dẫn theo Cola đến cửa chính.
Người dân chung cư giống như khi bà Lưu bước vào Đại Quan Viên*, đều vây lại đây nhìn con chó, không biết còn tưởng rằng đang xem xiếc khỉ.
*Nằm ở thủ đô Bắc Kinh (Trung Quốc), Đại Quan Viên từng là phim phường của bộ phim truyền hình nổi tiếng Hồng Lâu Mộng phiên bản năm 1987.
Tham lam thì chính là tham lam, nhưng dù sao cũng là chó do thần nuôi, cho dù có thèm thịt thật, có bao nhiêu người dám có suy nghĩ không chính đáng chứ?
Hà Thiên Minh cũng dắt Mộng Mộng đến đây.
Đừng nhìn con chó Cola bình thường không sợ trời không sợ đất, cũng chỉ là con chó cảnh không hơn không kém, trước mặt người bên ngoài rất trầm tĩnh.
Ngược lại là Mộng Mộng vô cùng nhiệt tình, liên tục chạy quanh người Cola, ngửi ngửi ở đây, lại ngửi một cái ở chỗ khác.
Cuối cùng, bị con chó dùng móng vuốt đẩy ngã trên mặt đất, cọ qua cọ lại mấy lần mới bình tĩnh lại.
Đội ngũ xuất phát, trước tiên lục soát mấy nhà lân cận và làng mạc.
Mặc dù có báo động trước, nhưng không phải mỗi làng mỗi chung cư đều có người phụ trách, rất nhiều người không có máy phát thanh, bản thân có biết tin tức cũng chỉ lo đi trốn, làm sao lại quan tâm đi thông báo cho người khác.
Cho nên, cho dù thời gian trước tòa thị chính làm rất nhiều việc, rất nhiều người may mắn còn sống sót cũng nhờ vậy, nhưng vẫn có không ít người bị kẹt.
Trở lại phòng, Khương Ninh lật xem sách y học, nhưng làm sao cũng không chú tâm nổi.
Chỉ có cô và Đậu Đậu, buổi tối ăn bún truyền thống* đơn giản.
*Bún truyền thống đặc sản vùng Triều Sơn Quảng Đông.
Đậu Đậu buồn chán: "Chị dâu, khi nào thì anh trai và Cola về vậy ạ?"
"Chị cũng không rõ nữa, đoán chừng phải tới bình minh."
Đậu Đậu giống như đang tự gò bó bản thân, rửa bát xong thì làm bài tập về nhà, sau đó thì tự mình đi tập luyện.
Đừng thấy Khương Ninh nằm bất động, ý thức lại đang cày cấy ở vườn hoa trên mảnh đất đen.
Phải tự tìm cho mình chút việc làm, nếu không thì thời gian sẽ trôi qua vô cùng chậm.
Buổi tối nửa tỉnh nửa mê, Hoắc Dực Thâm vẫn chưa trở về.
Hơn năm giờ, dưới tầng có động tĩnh, làm Khương Ninh nháy mắt liền trở nên cảnh giác…