Động tác rất nhẹ, nhưng còi báo động không vang lên.
Khương Ninh vểnh tai, tiếng bước chân rất quen.
Hoắc Dực Thâm dẫn chó trở về, cả người toàn bụi bẩn, còn có mùi mồ hôi rất nặng.
“Sao rồi?” Khương Ninh lấy nước cho anh tắm: “Có cứu được người không?”
“Có, cứu được hơn mười người.” Hoắc Dực Thâm cởi quần áo dính bụi bặm trên người, lộ ra bắp thịt cường tráng: “Hà Thiên Minh sắp xếp rất tốt, cứ cách một giờ sẽ bắt buộc nghỉ ngơi.
Cola rất giỏi, nó phát hiện hơi thở người còn sống, bọn anh mới có thể cứu viện được, nếu không chắc phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực.”
Móng vuốt cũng không bị thương.
Hoắc Dực Thâm cười: “Cola rất thông minh, nó chỉ chịu trách nhiệm tìm kiếm, động chút móng vuốt thì xem như nó thua rồi.”
Khương Ninh vỗ anh một cái: “Có phải anh muốn nói, chó giống chủ không?”
“Không đâu, anh cảm thấy nó như vậy rất giỏi.”
“Em phát hiện anh càng ngày càng biết nói chuyện.” Khương Ninh tức giận liếc anh một cái: “Cola nhà chúng ta giỏi như vậy, Mộng Mộng của Hà Thiên Minh thì sao?”
Thà đừng nhắc, Poodle thì có thể làm gì? Chỉ biết đi theo phía sau mông của Cola.
Chó cưng không được huấn luyện đặc biệt, sao có thể chịu trách nhiệm tìm kiếm được.
Mục đích của Hà Thiên Minh là làm việc tốt, Poodle không theo kịp tiết tấu, đến chơi là chính.
Nhân lúc Hoắc Dực Thâm tắm, Khương Ninh xem thử balo của anh, nước đã uống sạch hết, nhưng thuốc cấp cứu lại không dùng.
Xem ra, trong lòng anh vẫn biết điểm dừng.
Khương Ninh không khỏi thở phào.
Tắm xong, Hoắc Dực Thâm lấy áo vừa thay ra kia khử độc một hồi rồi mới mang đi giặt.
Khương Ninh mang nồi canh gà ra mời hai vị anh hùng, còn có cả bắp và bánh bao làm bữa sáng.
Ăn sáng xong, Khương Ninh tưởng rằng Hoắc Dực Thâm muốn nghỉ ngơi, vừa định nhường lại phòng cho anh.
Không ngờ anh trở tay khóa trái cửa lại, ôm lấy cô…
Ủa, anh bận rộn cả đêm mà thật sự không mệt sao?
Cuối cùng, làm chuyện kia tận mấy lần, lần này vừa gục đầu xuống thì ngủ mất.
Khương Ninh rất mệt nhưng lại rất có tinh thần, hơn nữa cũng thả lỏng không ít.
Tận thế quá kiềm chế, cơ thể được an ủi có thể giúp tinh thần căng thẳng được thả lỏng.
Khương Ninh ngủ một giấc đến trưa mới dậy, ngồi ở trên ghế sô pha gặm bắp xem TV.
Cơ thể mệt mỏi, không muốn nhúc nhích.
Đến chạng vạng tối Hoắc Dực Thâm mới tỉnh dậy, ăn cơm tối với Khương Ninh và Đậu Đậu trước, sau đó mới lên đường với chó.
Sáng hôm sau trở về, ngón tay anh bị đá đập bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng, đã kịp thời khử độc cầm máu băng bó.
Khương Ninh không yên tâm lắm, dặn dò: “Anh uống thuốc hạ sốt với kháng sinh đi.”
Cô kiểm tra cho chó một lượt, không có vết thương ngoài da nào, nhưng vì quá nóng, dù có mặc đồ giữ nhiệt nhưng vẫn không chịu được.
Cô nhanh chóng mở máy điều hòa không khí cho nó, rót thêm chút chè đậu xanh.
Sau khi tìm kiếm cứu hộ được ba ngày, Hà Thiên Minh mới kết thúc công việc.
Cũng không phải là không muốn cứu người, mà là người bình thường thiếu nước trong ba ngày đã vô cùng nguy hiểm, huống chi động đất lớn xảy ra trong lúc xảy ra nóng cực hạn, con người giống như bị đưa vào lò nung vậy, chẳng những nhiệt độ cao, thiếu nước còn ngạt thở, tỷ lệ sống sót sẽ được bao nhiêu?
Người được cứu ra vào ngày thứ hai ít hơn một nửa so với ngày đầu tiên, còn ngày thứ ba thì… Không có ai cả.
Nhiệt độ cao lại thiếu nước, thi thể người chết thối rữa rất nhanh, Hà Thiên Minh không thể đem tính mạng của cư dân ra làm trò đùa, lúc này quyết định ngừng lại.
Chưa kể, đây đã là ngày thứ tư sau khi động đất xảy ra rồi, bọn họ đã cố gắng hết sức.