Người như Tần Xuyên, nếu không có chuyện gì hết sức khẩn cấp thì sẽ không ra ngoài trong tình trạng bị thương ở đầu dưới trời nắng chói chang như vậy.
Ngoài cửa không tiện nói chuyện, Tần Xuyên vứt điếu thuốc xuống đất dập đi rồi đi qua chỗ khác: “Tôi muốn giao dịch thuốc và nước, có hơi gấp, cô có cách không?”
“Anh Tần, bây giờ thuốc quý giá thế nào anh cũng biết rõ, đừng nói là một loại thuốc, mấy viên thôi cũng đã rất khó rồi.”
“Tôi biết.” Tần Xuyên giải thích: “Động đất đến đột ngột, con trai tôi bị đè dưới đống đổ nát, đội cứu nạn do chính phủ tổ chức mạo hiểm cứu được nó ra.”
Hắn ta là người có ơn thì sẽ báo đáp, hơn nữa đội cứu nạn của chính phủ thiếu bác sĩ thiếu thuốc, bọn họ mạo hiểm cứu người sống sót, không ít người vì thiếu bác sĩ, thiếu thuốc mà chỉ có thể chờ chết.
Trong lòng Khương Ninh nặng nề: “Nhiều người sống sót như vậy, cho dù anh có quyên thuốc thì có thể cứu được bao nhiêu?”
Thuốc mà cô và Hoắc Dực Thâm trữ được, cộng lại cũng chỉ như muối bỏ biển, mà cả đời sống đến mấy mươi năm, sau này còn vô số tai họa đang chờ.
Giống như chuyện Đậu Đậu bị mưa đá đập vào đầu chấn động não vô cùng bất ngờ, mà loại chuyện bất ngờ như vậy lúc nào cũng có thể xảy ra, cô trao cơ hội sống đi, sau này lúc đối mặt với sự sống chết, ai sẽ ra tay giúp đỡ cô đây?
Tần Xuyên đã lăn lộn trong tận thế được hơn hai năm, dạng người sống sót gì mà chưa từng nhìn thấy, lúc con người đến đường cùng, từ bản năng sinh tồn, sẽ bộc lộ bộ mặt hung ác của mình.
Cho nên, hắn ta đồng cảm với người gặp khó khăn trong vụ động đất: “Tôi chỉ muốn quyên cho đội cứu nạn, xem như báo đáp người ta đã cứu con tôi.”
Có rất nhiều người vì cứu viện nên bị thường, đồng thời đối mặt với khó khăn vì thiếu bác sĩ, cho nên hắn ta mới muốn quyên tặng thuốc.
Khương Ninh than thở: “Nhà cũ của tôi bị trộm, thuốc trong tay cũng bị lấy đi hết rồi.”
Tần Xuyên nhíu mày: “Được, chuyện thuốc tôi sẽ nghĩ cách khác, còn nước thì có thể lấy chứ?”
Trừ thuốc, thiếu nước cũng là một trong những nguyên nhân hàng đầu dẫn đến tử vong.
Khương Ninh hơi im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Như vậy đi, tôi nghĩ cách lấy cho anh một xe nước, anh có thể chọn chỗ để quyên tặng.”
Còn việc cuối cùng nước sẽ đến được tay ai, cũng khó mà nói chắc được, chỉ có thể dùng để thể hiện tấm lòng thôi.
Tần Xuyên thở phào nhẹ nhõm: “Được, cô muốn cái gì?”
“Chất lượng nước không được tốt như trước kia, nhưng đảm bảo là sạch sẽ, nấu sôi xong là có thể uống.”
Khương Ninh không nói chuyện giao dịch vật tư: “Xem như là cá nhân tôi nặc danh quyên tặng đi, nếu như các ban ngành có hỏi, anh không được khai tên tôi ra.”
Tần Xuyên kinh ngạc, hồi lâu sau mới nói: “Động đất lớn không chỉ phá hủy nhà lầu, phần lớn giếng nước cũng sụp đổ, cô biết bây giờ nước quý thế nào không?”
Bao nhiêu người khát đến phát điên, bất đắc dĩ chỉ có thể uống nước tiểu của mình.
Tất nhiên Khương Ninh biết, một chiếc xe hai mươi tấn nước có thể cứu được rất nhiều người, nếu không cô cũng sẽ không quyên tặng.
“Tôi cũng từng được chính phủ cứu trợ, xe nước này xem như là để báo đáp.”
Tần Xuyên suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Cô biết chuyện sau tai họa sẽ xây dựng lại không?”
Khương Ninh lắc đầu.
Tần Xuyên là người làm ăn, đường dây tin tức nhanh nhạy hơn người bình thường: “Phía chính phủ đã biết chuyện sẽ có động đất từ trước, lũ lụt vừa rút đã thu gom thép, nhà xưởng và mấy vật tư khác.
Bọn họ đã cam kết với mấy xí nghiệp đồng ý quyên tặng từ trước, sẽ dùng tài sản thu được xem như điểm tích lũy, vật tư được cung cấp sau này, và sau khi xây dựng lại sẽ có thể dùng điểm tích lũy để đổi, có rất nhiều quyền lựa chọn.
Bây giờ, phía chính phủ không công bố kế hoạch xây lại, nhưng những người quyên tặng vật tư trong tai họa hoặc có nghĩa cử đẹp cứu người gặp nạn, cũng sẽ được điểm tích lũy.”