Người làm ăn đúng là rất xảo quyệt, nhưng Tần Xuyên lại là người có nghĩa khí, huống hồ hắn ta còn nhớ đến ơn cứu mạng của Khương Ninh: “Bây giờ nước là thứ thiếu nhất, nếu cô lấy danh nghĩa của mình để quyên tặng, có thể đổi được rất nhiều điểm tích lũy.”
Khương Ninh cười: “Con người tôi là như vậy, chuyện tốt không muốn cho ai biết.”
Tần xuyên, người làm chuyện tốt yêu cầu được ghi tên: “...”
“Nói giỡn thôi, chuyện điểm tích lũy đổi được đồ, chúng tôi sẽ nghĩ cách khác, chủ yếu không muốn vì chuyện nước này mà gặp phiền phức.”
Khương Ninh có sao nói vậy: “Nếu anh muốn, tôi sẽ lấy xe nước cho anh, nếu muốn nói cảm ơn, còn không bằng giúp tôi để ý thử xem có quần áo chống phóng xạ không?”
“Quần áo chống phóng xạ?” Phản ứng đầu tiên của Tần Xuyên là kinh ngạc, nhưng sau đó lại nhìn cô với ánh mắt khác: “Chúng ta cũng khá thân thiết với nhau, có phải cô biết chuyện gì không? Nếu được thì đánh tiếng trước, để tôi cũng có chuẩn bị.”
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, người này cũng không phải người sẽ chịu thua thiệt gì, nhưng đồ dự trữ luôn rất kỳ quái.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Khương Ninh bật cười: “Xem tình hình hiện nay, tai họa nào cũng có thể xảy ra, tôi chỉ phòng ngừa trước mà thôi.”
Tần Xuyên như nghĩ đến gì đó: “Cô nghi ngờ động đất sẽ khiến rò rỉ hạt nhân?”
“Đừng nói lung tung, tung tin vịt sẽ bị bắt đi đào đá đó.”
Tần Xuyên hiểu, hải sản còn có thể bị nhiễm khuẩn biến dị, còn thứ gì không thể được chứ?
Ngày nào đó thật sự rò rỉ hạt nhân, loài người thật sự còn đường sống không?
Suy nghĩ một chút, tâm tình trở nên vô cùng nặng nề.
Dù nói thế nào, phải lo làm chuyện này lập tức.
Sau khi hẹn thời gian lấy nước, Tần Xuyên dẫn đám tên xấu xí rời đi.
Khương Ninh trở về Áo Viên, lúc đi ngang qua tòa nhà số hai, phát hiện Hà Thiên Minh đang dẫn người đi sửa giếng.
Cô tò mò đi đến, chỉ thấy chuyên gia đang chuẩn bị xuống giếng tu bổ.
Trên người ông ấy quấn một sợi dây, một khi giếng nước có dấu hiệu sụp đổ, người ở phía trên có thể kéo ông lên trước.
Khương Ninh quan sát hai mắt của chuyên gia, bị phơi nắng đến mức lột cả da mặt, chừng năm mươi tuổi, tóc mai đã bạc trắng.
Tận thế, chỉ sống thôi đã tiêu hao hết sức lực con người.
Trở về 401, Khương Ninh không giấu chuyện quyên nước.
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Giếng nước sâu của Thành phố Phượng chắc đều sụp đổ hết rồi, hơn nữa sau khi động đất nước sẽ đục.
Nước trong không gian trong lành chất lượng tốt, nếu quyên tặng không muốn khiến người ta nghi ngờ cũng khó, hay là lấy nước mưa lúc trước mình tích trữ được và nước giếng để quyên tặng?”
Khương Ninh cũng nghĩ như vậy, không ngờ hai người đều không hẹn mà cùng suy nghĩ.
Lấy nước mưa xong, chỉ cần bỏ vào thêm một chút nước sạch là được, nước giếng thì có hơi đục, cần lọc một lần.
Hai mươi tấn nước là số lượng rất lớn, may mà có Hoắc Dực Thâm suy nghĩ chu đáo, trước thiên tai đã trữ máy lọc nước, nếu không chắc cũng phải ngồi lọc nước trong vô vọng rồi.
Hoắc Dực Thâm vào không gian, gắn xong máy lọc, lấy nước từ tháp nước ra, từ từ lọc nước trong giếng.
Thời gian quý báu, Khương Ninh vội vàng rút lui.
Không ngờ, Hoắc Dực Thâm kéo tay cô, vẻ mặt không được tự nhiên: “À thì, Cola thính quá.”
Khương Ninh ngơ ngác.
“Đừng thấy Đậu Đậu còn nhỏ, nhưng tai cũng rất thính.”
Ủa, ý của anh là gì?”
“Thật ra anh có hơi khó làm.” Luôn lo lắng Đậu Đậu sẽ gõ cửa, không thì chó sẽ bẻ khóa.
Khương Ninh như chợt nghĩ đến: “Anh…”
Anh, anh đã như vậy… Còn nói không làm được?
“Hay là, thử một chút?”
Khương Ninh đứng bất động, lúng túng nắm chặt tay.
Hoắc Dực Thâm đưa tay kéo cô…
Ra ngoài ngủ bù, lúc tỉnh lại luôn cảm thấy cổ họng rất khó chịu, nhanh chóng lấy kẹo thông giọng để ngậm.
Haiz, nghiệp thật mà!