Ăn cơm tối xong, kéo tất cả cửa sổ trong nhà lên, ba người một chó vui vẻ ngồi trên sô pha, im lặng xem phim.
Bộ đàm đột nhiên vang lên tiếng xào xạc.
Hoắc Dực Thâm tắt phim, ra hiệu cho hai đứa nhỏ im lặng.
Hà Thiên Minh đến tìm: “Đồng chí Hoắc, bây giờ cậu và Khương Ninh có rảnh không?”
“Ừm, chú cứ nói đi.”
“Tôi có chút việc, nếu hai người rảnh, có thể xuống một chút không?”
Nghe giọng nói này, có vẻ ông ấy hơi chần chừ và mờ mịt.
Từ trước đến giờ Hà Thiên Minh rất có chính kiến, ông ấy có thể tự giải quyết mọi chuyện mà không ảnh hưởng đến ai, xem ra lần này gặp phải chuyện rất khó, bất đắc dĩ lắm nên đành đến lạy thần.
Hoắc Dực Thâm nhìn Khương Ninh, ánh mắt hai người đều chắc chắn, lúc này mới trả lời: “Được.”
Thay quần áo xong, hai người đi xuống lầu.
Đi qua vô vàn cửa ải, Hà Thiên Minh đã đứng đợi cách đó không xa, vẻ mặt có hơi nghiêm trọng.
Khương Ninh nói: “Đội trưởng Hà, tìm chúng tôi có việc gì vậy?”
Hà Thiên Minh chần chừ: “Buổi chiều, người ở chỗ tòa thị chính đến, muốn chúng tôi dành ra mấy tòa nhà để nhận người dân tị nạn không nhà.”
Thật ra thì trên đường trở về từ vụ động đất, thấy thành phố Phượng tan hoang, khắp nơi đều là dân tị nạn không nhà, trong lòng Khương Ninh cũng có dự cảm xấu.
Bởi vì báo động kịp thời, rất nhiều người may mắn sống sót.
Đây thật sự là chuyện tốt, nhưng vấn đề mới đến rồi, phải giải quyết chuyện ăn uống ngủ nghỉ của bọn họ thế nào đây?
Những thứ này đều phải do chính phủ nghĩ biện pháp.
Sau tai họa còn chưa bắt đầu xây lại, cũng không thể để bọn họ lưu lạc ở bên ngoài chứ? Như vậy càng nguy hiểm.
Áo Viên trong cơn động đất lớn vẫn sừng sững không ngã, hơn nữa cũng không có nhiều người ở, tất nhiên sẽ bị chính phủ để mắt đến.
Khương Ninh nhíu mày: “Đội trưởng Hà đồng ý rồi?”
Cứu viện thì cứu viện, Hà Thiên Minh thật sự đồng cảm với dân tị nạn, nhưng làm người vẫn phải lý trí một chút.
Nếu cho bọn họ vào, chẳng lẽ cư dân trong Áo Viên ăn uống, mà dân tị nạn ở bên cạnh nhìn?
Thật ra cuộc sống ở Áo Viên cũng rất khó khăn, chỉ no được năm sáu phần để không chết mà thôi, nguồn nước lại còn khan hiếm.
Trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng, khoảng thời gian trước vừa mới thu hoạch khoai lang đỏ, mỗi người mỗi ngày có thể chia chút nước, mà những người dân tị nạn kia lại không có gì cả.
Mời thần dễ đưa thần khó, một khi bọn họ vào thì làm sao mà ra ngoài nữa chứ?
Thân là chuyên gia tâm lý, sao Hà Thiên Minh không biết lòng người đáng sợ thế nào, đến lúc đó rước đám người tị nạn kia vào, ai là chủ ai là khách đây?
Đừng nói là chung sống hòa bình, ngay cả an toàn của mình cũng không được bảo đảm.
“Sao tôi dám đồng ý chứ, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cho dù tôi không đồng ý, phía chính phủ cũng sẽ cưỡng ép thu nhà, sắp xếp cho bọn họ vào ở.”
Bên kia không nói rõ, nhưng trong lòng Hà Thiên Minh lại hiểu rất rõ ràng, một khi mình từ chối, bọn họ sẽ bắt đầu cưỡng ép, ông ấy chỉ quanh co nói rằng phải bàn bạc với cư dân trong khu nhà, muốn cố gắng kéo dài thời gian để nghĩ cách.
Nhưng cư dân ở đây đều là người bình thường, ngay cả Hà Thiên Minh cũng không nghĩ được cách, nói gì đến bọn họ.
Cho nên, ông ấy muốn nghe thử ý kiến của Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh, dựa vào kinh nghiệm hai mươi năm của mình, ông ấy chắc chắn hai người này có lai lịch gì đó.
Hoặc là, có thể tìm được cách gì đó nhỉ?
Chỉ có thể nói, ông ấy quá đề cao hai người.
Cho dù là Hoắc Dực Thâm hay Khương Ninh, cũng không thể đối đầu với chính phủ.
Lập trường không giống nhau, nếu hai người là người của phía chính phủ, cũng sẽ chọn làm như vậy.
Cứng rắn quá cũng không có kết quả tốt, nếu chính phủ đã tìm đến, không còn đường quay đầu nữa.
Bây giờ chuyện duy nhất có thể làm là tìm cách phối hợp với bọn họ một cách chu toàn nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là, phải bảo đảm được an toàn cho cư dân trong Áo Viên.
Làm như thế, thì có thể được.