Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 455 - Chương 456

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 456 -

Sau khi chắc chắn không có cái đuôi nào, Khương Ninh mới lấy xe bồn chở nước ra.

Mấy phút sau, xe bán tải xuất hiện trước tòa nhà.

Tên xấu xí xuống xe: “Chị?”

Để bọn họ chờ một lát, Khương Ninh mới xuất hiện từ phía sau xe.

Mặt tên xấu xí đầy mồ hôi, tủi thân cằn nhằn: “Chị à, chị khiến cho ân huệ đời này tôi góp nhặt được dùng hết rồi.”

Rốt cuộc cũng không phụ sự kỳ vọng chị, thành công lắp được máy phun.

Mấy người chuyển máy phun đến, dạy cô cách lắp ráp thế nào, vận chuyển ra sao vân vân…

Khương Ninh không hiểu nhưng vẫn giả vờ hiểu: “Ừ, ừ… Ừ…”

Cô âm thầm ghi âm lại, trở về sẽ cẩn thận tìm hiểu.

Thật sự rất thiếu nước, bằng không bọn họ sẽ làm mẫu ở đây luôn: “Chị yên tâm, chắc chắn không có vấn đề gì cả, máy có thể phun đến mười mấy mét.”

Hắn ta vừa nói, còn nghĩ chắc dân tay mơ thao tác sẽ gặp phải vấn đề, gặp mấy lỗi nhỏ thì có thể sửa nên nói luôn: “Nếu có vấn đề, lúc nào cũng có thể liên lạc với chúng tôi, có thể bảo trì.”

Khương Ninh cảm ơn: “Xe của tôi còn chưa đến, phiền mọi người mang vào trong giúp tôi.”

Thừa dịp bọn họ kiểm tra nước, Khương Ninh gọi tên xấu xí qua một bên, lén nhét vào hai loại thuốc.

Một là thuốc cảm mạo, một là thuốc kháng sinh.

Không nhiều, nhưng theo giá thị trường bây giờ, chắc chắn giá trị của nó không nhỏ.

“Cho anh, đừng để bị lộ.”

Tên xấu xí chưa thấy, nhưng có thể sờ được là thuốc, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, quả nhiên là cha mẹ ruột cũng không bằng chị ruột này.

Nước không có vấn đề gì, nhóm người lái xe bán tải và xe bồn rời đi.

Khương Ninh thu máy phun nước vào không gian, lại đợi thêm hai mươi phút, mới lái xe việt dã rời đi.

Lúc trở về trời đã chạng vạng tối, chỗ Hà Thiên Minh cũng có tin tức.

Sau khi ông ấy tỏ vẻ yếu ớt tranh luận, phía chính phủ hiểu được nỗi lo lắng của Áo Viên, hơn nữa còn đồng ý yêu cầu của họ.

Áo Viên nhường tòa số sáu đến số tám cho dân tị nạn, có thể được năm ngàn điểm tích lũy, sau này khi xây xong thành phố mới có thể dùng để mua nhà và vật tư.

Ngoài ra, phía chính phủ sẽ phái nhân viên đến sắp xếp, cũng sẽ phát đồ cứu tế cho dân tị nạn.

Về chuyện an toàn, tòa thị chính và thành phố Quảng Đông cùng nhau phái một đội ngũ đến ở cùng, để duy trì an toàn và vận chuyển cho thành phố Phượng.

Chỉ là quân đội đã điều động một nửa nhân số đến căn cứ quân đội, còn lại trừ việc phải cứu viện cho thành phố Quảng Đông, còn phải xây dựng trại lính, trước mắt thật sự không rút người ra được.

Sau khi nhanh chóng sắp xếp, nhanh nhất là mấy ngày sau mới có đội ngũ đến, đến lúc đó sẽ sắp xếp duy trì ổn định cho các nơi, bây giờ chỉ có thể phái cảnh sát và nhân viên tuần tra đến.

Cho dù là chuyên gia tâm lý, đây đã là kết quả tốt nhất mà Hà Thiên Minh có thể xin được rồi.

Ông ấy cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể khích lệ mọi người: “Cho dù chúng ta có phải làm việc xấu, nhưng có cảnh sát và nhân viên công tác ở đây, chuyện phải lo lắng vẫn chưa xảy ra.”

Mọi người lo lắng bất an, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn.

Bây giờ chắc chắn thiếu nước nhất, muốn xây tường cũng không làm được.

Hà Thiên Minh suy nghĩ một chút: “Tòa sáu đến tám chưa hoàn toàn làm xong, có để lại ít giá thép và tấm kim loại, chúng ta cắm mấy giá thép đó xuống đất, lại dùng tấm kim loại dựng thành tường.”

Không vững chắc lắm, nhưng ít ra cũng đã tách biệt.

“Còn chưa đủ an toàn.” Khương Ninh đề nghị: “Các tầng lầu còn có xi măng và vôi cứng, có thể chất đống ở chỗ chúng ta để cố định.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta cũng có rất nhiều xi măng…”

Bình Luận (0)
Comment