Mọi người mỗi người một kiểu, sôi nổi đưa ra đề nghị: “Đi rải mảnh vỡ thuỷ tinh bên dưới tường đi, nếu như bọn chúng dám bò đến đây thì đâm chết bọn chúng.”
“Giếng của chúng ta cũng phải có thêm mấy cái khoá, nếu để bị cướp, thì làm gì còn đường sống nữa.”
Nói làm liền làm, lập tức phân công hợp tác, tranh thủ xây tường lên trước hừng đông, ngăn chặn nguy hiểm từ bên ngoài.
Vì sự an toàn, không có một ai rảnh rỗi, nam nữ già trẻ đều bất chấp cái nóng oi bức tiến đến hỗ trợ.
Đóng cọc, dọn gạch, khiêng bao xi măng, dỡ bỏ tấm vật liệu.
Hoắc Dực Thâm cũng đến làm, thương lượng với Hà Thiên Minh nếu đóng cọc làm khu vực cách ly thì mới có thể củng cố an toàn hơn.
Khương Ninh không xuống lầu, mà bắt đầu mày mò trong bóng tối.
Cô là người không rành về máy móc, sau khi nghe lại đoạn ghi âm rất nhiều lần, ngẫm nghĩ về máy móc thật lâu, tốn cả buổi mới lắp đặt xong máy phun, không quên đưa vào không gian để thí nghiệm.
Ừm, có nó thì sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề tưới nước nữa.
Bận rộn liên tục đến lúc trời gần sáng, thành công chia Áo Viên từ một thành hai, dựa vào vô số đôi bàn tay xây lên khu vực cách ly.
Vô số gạch và bao xi măng cát đá được chồng chất dưới tường, hy vọng mọi người trên thế gian đều tràn ngập tình yêu thương.
Mọi người mệt đến mức kiệt sức, nhưng lại không có một ai nghỉ ngơi, trở về gia cố tầng lầu mỗi toà nhà, nhanh chóng rút cạn cái giếng nước ít đến mức đáng thương này.
Khương Ninh ăn sáng: “Có cần dùng hàng rào điện bao quanh tầng dưới không?”
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Nếu thật sự xảy ra bạo động dân tị nạn, biển người mênh mông ùa vào như thây ma, thì hàng rào điện cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.”
Có thể khiến phía chính phủ lựa chọn làm trại tái định cư, cần thu nhận ít nhất mấy nghìn người.
Hàng rào điện có thể đề phòng một vài người, nhưng lại không đề phòng được một nhóm người, nếu thật sự muốn phá hỏng thì luôn có thể tìm được cách.
Đừng để đến lúc đó người thì không có chỗ ở, hàng rào điện thì bị hủy hoại.
Hy vọng quân đội đang đóng quân có thể đến đây sớm một chút, nếu không tai họa ngầm thật sự quá lớn.
Đậu Đậu đang tưới nước cho cây khoai lang trên ban công, đột nhiên căng thẳng nói: “Chị dâu, bọn họ tới rồi!”
Một khi kích động là bắt đầu giấu đồ, muốn dọn chậu cây trồng vào trong phòng.
Khương Ninh đi ra ban công lớn, chỉ thấy ở phía nơi xa có biển người đang đi bộ đến, đội ngũ quanh co không nhìn thấy điểm cuối.
Cả đám gầy gò trơ xương, mặt xám mày tro vẻ mặt đờ đẫn, giống hệt như cái xác không hồn không có bất cứ cảm xúc gì.
Người của Áo Viên cũng gầy, nhưng cho dù là thể chất, tinh thần hay là vẻ bề ngoài, cũng đều khác nhau rất lớn.
Loại cảm giác này, khiến người ta cảm thấy rất không ổn.
Dọn xong chậu cây trên ban công, Khương Ninh kêu hai nhóc tới: “Từ hôm nay trở đi, không cho hai đứa đến ban công nữa, ngoan ngoãn đợi ở trong nhà.”
Khu vực cách ly đúng là đã xây xong, nhưng tòa nhà số năm và tòa nhà số sáu cũng chỉ cách nhau khoảng mấy chục mét, khoảng cách thật sự quá gần.
Người bên kia nhịn đói đã lâu, phía bên này có con nít có chó, hỏi xem ai mà không chảy nước miếng?
Cảm giác của chó hoang đối với thiện ác là mạnh nhất, mặt Cola đen kịt, tứ chi căng chặt.
Hoắc Dực Thâm kiểm tra hành lang thêm lần nữa, mở điện cho toàn bộ những cánh cửa inox dưới lầu.
Dân tị nạn không ngừng đến gần, phía Áo Viên chẳng những cầm vũ khí tuần tra, mà ngay cả khoảng cách thời gian cũng bị rút ngắn lại, hơn một nửa tinh lực tập trung đến bên tòa nhà số năm.
Hà Thiên Minh mở ra bộ đàm: “Cậu Hoắc, các cậu sống ở tòa nhà số 5 nhớ cẩn thận một chút, nếu như đối diện có chỗ nào kỳ lạ thì nhớ phải lập tức báo cho chúng tôi biết.”
Chậu cây trồng và lều che nắng đều đã dọn vào, tất cả các phòng chẳng những có kính chống nhìn trộm, mà còn treo cả rèm cửa.
Toà nhà số sáu bên kia đối diện với phòng sách, Hoắc Dực Thâm ngồi trong phòng sách, khi đọc sách sẽ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện.
Từ buổi sáng đến chạng vạng tối, mỗi tầng lầu ở ba toà nhà đều chật kín người, có lẽ không dưới ba nghìn người.
Có năm nhân viên công tác, hai cảnh sát, mười nhân viên tuần tra an ninh đến đây, cùng với hai chiếc xe vận tải, hôm nay đến để phát vật tư.
Mỗi người được phát một cái bánh bao hạt ngũ cốc thô to cỡ một nắm tay, chén nước không đến một phần ba, những người dân tị nạn lần lượt bước ra khỏi tòa nhà, khuôn mặt ai cũng dơ bẩn.
Có người già trẻ nhỏ, nhưng lại có nhiều người trung niên và thanh niên hơn, phụ nữ cũng có nhưng không phải quá nhiều, bọn họ mặc quần áo rách nát đề phòng lẫn nhau.
Cách bức tường, Khương Ninh luôn có cảm giác bị nhìn trộm.