Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 457 - Chương 458

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 458 -

Hoắc Dực Thâm cũng cảm thấy thế: “Quá nhiều người, chúng ta phải cẩn thận.”

Cẩn thận cũng không phải, chủ yếu là sự đối lập quá rõ ràng, điều kiện ở Áo Viên cũng khổ, nhưng dù sao thì cũng có nhà có người thân, đất trống vẫn còn lại dấu vết thu hoạch.

Làm như vậy chẳng phải để thịt kho tàu ra trước mặt quỷ chết đói sao, quá cám dỗ.

Buổi tối, Khương Ninh tỉnh giấc vài lần, phòng khách truyền đến âm thanh đi lại rất nhỏ.

Xem xem, ngay cả chó cũng phải lo âu.

Sáng sớm mở cửa, phát hiện nó nằm ở ngưỡng cửa.

Thằng nhóc này lại muốn bảo vệ cô đây mà.

Khương Ninh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu của nó.

Buổi sáng Hoắc Dực Thâm ở phòng sách, buổi chiều lên lầu, đến chạng vạng tối mới trở xuống.

Giác quan thứ sáu nhiều năm luyện tập cũng không tệ, trại tái định cư có vài thế lực, đều đang lén lút nhìn trộm phía này.

Hơn nữa, buổi sáng có một người té lầu, buổi chiều lại có hai người.

“Té lầu?” Khương Ninh nhíu mày: “Là không cẩn thận trượt chân, hay là bị đẩy xuống?”

Phôi thô mới vừa xây xong, còn chưa kịp trang bị lan can và cửa sổ, chỉ cần không cẩn thận một chút thì đúng là rất dễ té lầu.

Nhưng Khương Ninh không phải chưa từng trải qua, ai không biết hoàn cảnh khắc nghiệt thế đạo gian nan, lúc này đều sẽ đề phòng mọi người, không có việc gì thì ai lại đi đến những nơi nguy hiểm.

Hoắc Dực Thâm suy đoán: “Có người muốn gây chuyện, ép phía chính phủ và Áo Viên phải đàm phán, để cho bọn họ chuyển đến tòa nhà đã có cửa sổ an toàn.”

Mới vừa có người té lầu, đã có rất nhiều dân tị nạn vây quanh nhân viên công tác, chất vấn tại sao Áo Viên lớn như vậy, rõ ràng có toà nhà tốt hơn nhưng lại không cho bọn họ vào ở?

Những kẻ làm loạn thì tùy ý gây rối, mà có vài người lại nhìn chằm chằm vào thi thể té lầu mà chết, cho dù đã bị nhân viên tuần tra an ninh dọn lên xe chở đi, nhưng đôi mắt của bọn họ vẫn không hề dời đi.

Đương nhiên, anh không hề nói chuyện này ra, sợ làm Khương Ninh và Đậu Đậu lo lắng.

Có điều vẫn nói đúng sự thật với Hà Thiên Minh, bảo ông ấy liên lạc thúc giục phía chính phủ, khi nào quân đội mới đến?

Nửa đêm, đột nhiên bị một tiếng kêu thảm thiết đánh thức.

Chỉ có một tiếng, biến mất vô cùng nhanh.

Khương Ninh bị tỉnh giấc, phát hiện mình đang ngủ trong lòng Hoắc Dực Thâm.

Hoắc Dực Thâm ôm cô: “Ngủ đi, không sao đâu.”

Bọn họ vừa đến, cho dù trong đó có người có ý đồ xấu xa, thì cũng sẽ không gấp gáp hành động trước chưa tìm hiểu kỹ chi tiết bên này.

Khương Ninh móc súng ra đặt ở đầu giường, sau đó tiếp tục ngủ.

Buổi sáng, Hoắc Dực Thâm không cho Khương Ninh xuống lầu, anh đi đến tòa nhà số 2 lấy nước.

Hơn một tiếng sau mới trở về, xách theo nước giếng vẩn đục không đến 10 lít.

Haizz, khô hạn kéo dài, mực nước lại giảm xuống rồi.

Không chỉ có Hoắc Dực Thâm phát hiện ra, mà Hà Thiên Minh cũng luôn quan sát kỹ.

Tòa nhà số một cách khá xa, không nghe được tiếng kêu thảm thiết đêm khuya, nhưng đội tuần tra thì có nghe thấy, hơn nữa bọn họ còn chú ý tới, ở tòa nhà tái định cư không có cảnh sát và nhân viên tuần tra cùng đi thì nhân viên công tác không dám bước vào.

Như vậy có nghĩa là gì?

Tận thế, nhạy cảm nhất chính là lòng người.

Đối mặt với mấy nghìn dân tị nạn đói khát, nhân viên công tác cũng lo lắng sợ hãi, không cần thiết thì tuyệt đối sẽ không bước vào tòa nhà tái định cư.

Quân đội chậm chạp không tới, lực lượng cảnh sát ở cục cảnh sát thì có hạn, sắc mặt mọi người đều căng thẳng.

Cứ như vậy, lo lắng đề phòng qua ba ngày.

Hà Thiên Minh chịu đựng áp lực, mà phía chính phủ cũng lo lắng, không đồng ý với ý kiến đổi toà nhà mà dân tị nạn đưa ra.

Rốt cuộc thành phố Phượng không chỉ có một trại tái định cư, mỗi một nơi đều không yên ổn như vậy, bọn họ không chỉ phải suy xét cho dân tị nạn, mà cũng phải suy xét sự an toàn cho dân thường.

Lúc mặt trời lặn, Hoắc Dực Thâm ở trong phòng sách nhìn thấy, đột nhiên có một chiếc ô tô chạy đến, vội vàng đón hai cảnh sát và năm nhân viên tuần tra an ninh đi.

Số người duy trì ổn định vốn dĩ đã rất ít, tại sao đột nhiên lại đón người đi?

Không có tình huống đặc biệt, thì cục cảnh sát sẽ không đón cảnh sát và nhân viên tuần tra an ninh đi, trừ khi đã có chuyện lớn xảy ra.

Hoắc Dực Thâm có cảm giác không tốt: “A Ninh, đêm nay có lẽ sẽ không yên bình...”

Bình Luận (0)
Comment