Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 460 - Chương 461

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 461 -

Mắng thì mắng, cũng không ai có gan xông lên phía trước, sợ cây đuốc đang cháy kia đột nhiên ném về phía bọn họ.

Đám người nhanh chóng tản ra, cách xa tòa nhà số năm.

Tên cầm đầu quyết định rất nhanh, quay sang vây công những tòa nhà khác.

Người đều ở tòa một đến tòa ba, mấy người khá hơn một chút thì cầm vũ khí đứng ở ban công lớn, căng thẳng nhìn chằm chằm tòa nhà số năm.

Bọn họ có ống nhòm, hơn nữa vừa nãy còn được đám côn đồ hô lớn có xăng.

Thấy bọn họ tránh xa tòa nhà số năm, cũng biết là bị phun xăng rồi.

Không ngờ Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh lại lợi hại như vậy, có giấu xăng mà còn có thể ép lui nhóm côn đồ.

Hà Thiên Minh phản ứng rất nhanh: “Nhanh lên, châm đuốc.”

Cư dân có củi đốt, nhanh chóng dùng cành khô đốt thành cây đuốc.

Từ tòa một đến tòa ba đều xuất hiện đuốc sáng.

Đám côn đồ đều bị dính xăng, gặp lửa có thể bốc cháy, hơn nữa còn bị đốt thành một đám lớn.

Hà Thiên Minh chỉ huy trong bộ đàm: “Mọi người không phải sợ, chỉ cần bọn họ dám đến gần, chúng ta sẽ ném đuốc xuống.”

Đám côn đồ cũng là người, đã nhiều ngày nay bị ép đến đường cùng nên mới gia nhập, tưởng rằng đi theo bọn họ sẽ có cơm ngon rượu say, cuối cùng không ngờ ở tòa nhà số năm chỉ có một nhà mà cũng không đánh vô nổi.

Xa xa, đột nhiên vang lên âm thanh bén nhọn.

Là còi báo động!

Trong bóng tối, không chỉ có xe cảnh sát, còn có… Xe tải lớn, đến tận mấy chiếc, đang nhanh chóng chạy về phía Áo Viên.

Không, không phải xe tải, là xe quân đội!

Chết tiệt, quân đội đến.

Đám côn đồ kéo đến giật mình kinh hãi, lặng lẽ lùi về phía sau, sau đó xoay người co chân chạy đi.

Có người đầu tiên chạy, đương nhiên cũng sẽ có người thứ hai!

Rất nhanh đã chạy mất một nửa.

Có người trở về trại tái định cư giả vờ ngủ làm như không có chuyện gì xảy ra.

Có kẻ lén lút chạy trốn, nhân viên công tác đều chết hết, chạy về đó không phải tự tìm chết sao!

Cả đám tản ra, cũng không mang theo gì cả.

Mấy kẻ cầm đầu vô cùng tức giận, thấy xe cảnh sát và quân đội càng gần, chỉ đành cắn răng buông tha Áo Viên đang gần trong gang tấc.

Mẹ nó, còn tưởng chỉ có hơn trăm người ở Áo Viên thì dễ tấn công lắm, cuối cùng… Tiền mất tật mang.

Chạy!!!

Nhưng mà, có thể chạy đi đâu được?

Trong bóng tối, tiếng súng vang lên, khắp nơi giống như đêm ba mươi tết vậy.

Tuy trễ, những đã đến rồi.

Khương Ninh cất hết đồ đi.

Hoắc Dực Thâm cầm bộ đàm liên lạc với Hà Thiên Minh, uyển chuyển thể hiện bản thân không muốn hưởng công, chỉ muốn có cuộc sống yên tĩnh.

Hà Thiên Minh hiểu: “Được, chuyện xảy ra tối nay cứ để tôi xử lý.”

Tiếng súng đứt quãng, lúc gần lúc xa, nhưng cứ vang lên cả tối.

Đến rạng sáng mới hoàn toàn yên tĩnh lại.

Khương Ninh không nghe thấy gì nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, tắt đèn ngủ ngon, đến khi tỉnh lại đã hơn bảy giờ.

Dưới lầu cũng không còn thi thể nào, Hà Thiên Minh cùng cục trưởng Lăng đi trong khu nhà, dạo một vòng ở dưới tòa nhà số năm.

Hai người đứng nói chuyện mấy phút, Hà Thiên Minh mới trở về Áo Viên, còn cục trưởng Lăng thì đẩy đám côn đồ trở về trại tái định cư cách ly.

Nhân viên công tác và nhân viên tuần tra ở lại tối hôm qua, chết hai người, còn lại tám người bị trói.

Trại tái định cư có thể xảy ra tai họa ngầm, phía chính phủ đã cân nhắc đến từ lâu, nhưng không thể vì tai họa ngầm mà không quan tâm đến người dân chịu tai họa.

Đa số người dân tị nạn vẫn chấp nhận sự sắp xếp, chỉ là luôn có những phần tử xấu, giật dây dụ dỗ người dân khó khăn, khiến rất nhiều người cũng thay đổi trở thành ác ma.

Cho dù thế nào, mâu thuẫn thì mâu thuẫn, nhưng chỉ cần có người chết, tính chất sẽ thay đổi.

Không có gì đáng nói, nên xử lý thế nào thì cũng tuyệt sẽ không nhân nhượng, thời kỳ đặc biệt này càng phải xử lý nghiêm khắc.

Bình Luận (0)
Comment