Cảnh sát và quân đội thức trắng đêm không ngủ, chẳng những bắt hết tất cả đám côn đồ trở về, còn phải tra hỏi thật cẩn thận.
Chiến đấu cả một đêm, đám bạo động dẫn đầu có hơn ba mươi người, thẩm vấn xong thì trực tiếp kéo ra bên ngoài trại tái định cư, hành quyết ở trước mặt mọi người.
Tiếng súng vang lên như dây pháo nổ vậy.
Đây chỉ là đám dẫn đầu bạo động, mấy thành phần tham gia khác cũng không muốn trốn.
Bọn họ bị phun xăng, cởi quần áo cũng vô dụng, trên đầu cũng có, không có nước thì thật sự không thể hủy đi chứng cứ được.
Tổng cộng bắt được hơn ba trăm người, toàn bộ đều bị xe tải chở đi.
Bên đào mỏ đã đủ người, toàn bộ bị đưa đến chỗ nguy hiểm khác để lao động cải tạo.
Trại tái định cư ở Áo Viên rối loạn, những nơi khác cũng xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Cục trưởng Lăng cũng không thể phân thân được, đã hai ngày không chợp mắt, ban ngày phe rối loạn kia vẫn còn chưa xử lý xong nữa kìa.
Nếu bên Áo Viên đã lắng xuống, ông ấy cũng không có thời gian điều tra sâu thêm, giao cho quân đội xong thì đi, vội vàng xử lý những chuyện gấp gáp khác.
Quân đội để lại một nhóm, còn lại được chia đến những trại tái định cư khác, cùng duy trì sự an ổn của thành phố Phượng.
Sau khi cục trưởng Lăng rời đi, Hà Thiên Minh kết nối bộ đàm với Hoắc Dực Thâm, nói đại khái về việc xử lý.
Xăng là do trước kia Áo Viên ra ngoài tìm vật tư tích trữ, nhận ra chỗ trại tái định cư kỳ lạ, khu nhà nhiều lần báo cáo lên nhưng không được xử lý kịp thời, ông ấy bất đắc dĩ nên chỉ có thể tổ chức các cư dân tiến hành phòng vệ phản kích.
Chỉ nghĩ là phòng vệ trước thôi, không ngờ tình huống xấu nhất lại xảy ra.
Cục trưởng Lăng là người có kinh nghiệm, đôi mắt nhạy bén vô cùng.
Nhưng Hà Thiên Minh cũng không phải người ăn chay, trả lời rất logic không để lộ chuyện gì.
Sau khi hiểu rõ tình trạng của Áo Viên, cục trưởng Lăng thật sự khâm phục Hà Thiên Minh, hơn hai năm tận thế, người vẫn có thể giữ được sự thiện lương cùng cư dân hợp lại thành một nhóm như ông ấy, đúng là rất hiếm.
Nếu như có nhiều người giống ông ấy một chút, đồn cảnh sát cũng không mệt đến mức này.
Trại tái định cư do quân đội phái người trú đóng, cư dân trong khu nhà cũng không bị áp lực nữa, không còn phải sống trong sự lo lắng đề phòng ngày qua ngày nữa.
Có bọn họ ở bên cạnh, dù thôn dân xung quanh còn định nhắm vào Áo Viên, cũng phải xem lại mình một chút.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua thật là sợ hãi, một lần nữa cư dân lại nhìn Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh với cặp mắt khác xưa, cảm kích và sùng bái không thể tả nổi.
Hai người bọn họ, cứu toàn bộ người trong khu nhà.
Khương Ninh chỉ đi hứng nước mà thôi, lại phát hiện ánh mắt cư dân nhìn cô rất lạ.
Nhà khác xếp hàng hứng nước còn chưa được mười lít, mà người canh giếng trực tiếp cho cô nửa thùng.
Khương Ninh thật thà nói: “Chú ơi, chú cho cháu nhiều quá.”
“Không sao, sợ các cháu dùng không đủ.” Ông chú vui vẻ: “Các cháu cống hiến cho khu nhà nhiều như vậy, những người khác sẽ không có ý kiến.”
Những người xếp hàng rối rít nói: “Đúng đúng đúng, nếu tối qua mà không có hai người, có khi chúng tôi đã bị đám côn đồ kia ăn tươi nuốt sống rồi.”
Khương Ninh kinh hãi, xách thùng đi nhanh về.
Trên đường đụng phải Hà Thiên Minh, ông ấy dẫn theo chuyên gia đào giếng đến chỗ trại tái định cư, hỏi có cần trợ giúp không.
Thứ nhất, hàng xóm cũng cần chung sống hòa thuận, thứ hai, nếu có thể giải quyết được nguy cơ nguồn nước giúp bọn họ, vậy đám người tị nạn kia cũng không đến mức ngày nào cũng nhìn chằm chằm giếng của khu nhà bên này, chưa cùng đường cũng sẽ không trở nên độc ác.
Không thể không nói, Hà Thiên Minh thật sự… Rất biết đối nhân xử thế!
…
Sau khi cứu viện sau trận động đất, chó chính thức kết thúc cuộc sống trốn tránh của mình, quang minh chính đại hoạt động trong khu nhà.
Dù có thèm ăn, cũng không dám ăn.
Thử hỏi, chỉ dựa vào hai người Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh, đã có thể ung dung đánh ba bốn trăm tên côn đồ rồi, còn ai dám nhắm vào chó cưng của bọn họ chứ?
Tự do thì tự do, nhưng chó gặp phiền phức mới rất nhanh…