Có thể khiến nhóm Hoắc Dực Thâm đi tìm, chắc hẳn thảo dược này khá hiếm có hoặc là trong thiên tai nó đã sắp tuyệt chủng.
Khương Ninh đã quen đề phòng khắp nơi, nhanh chóng nhìn về phía anh.
Nhưng mà, Hoặc Dực Thâm im lặng.
Anh… Quên rồi.
Khác nghề như cách núi, mấy cái tên của thuốc bắc vốn rất khó nhớ, huống chi có dẫn theo nhóm giáo sư, bọn họ chỉ làm nhiệm vụ hộ tống mà thôi.
Mười năm, ngay cả mặt mũi mẹ ruột cũng không còn nhớ rõ, nói gì đến mấy thảo dược không hay gặp.
“Không nhớ được tên, nhưng nếu nhìn thấy chắc vẫn có thể nhớ ra.”
Khương Ninh còn có thể nói gì đây? Cảm ơn ha!
Thôi bỏ đi, đến đâu hay đến đó vậy.
Cô có trữ máy lọc không khí rồi, còn có khẩu trang này nọ nữa, đến lúc ăn uống dưỡng phổi dưỡng gan, chắc là vẫn có thể chịu được.
“Lúc đó anh bị nhiễm bệnh rồi hả?”
Hoắc Dực Thâm gật đầu: “Cơ thể anh khá tốt, sau này mới bị nhiễm, nhịn hai tháng là chờ được có thuốc rồi.”
Sống lưng Khương Ninh lạnh run: “Nôn ra vụn gan phổi luôn hả?”
Sợ cô bị dọa, Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Không có.”
…
Dự cảm của cô không sai, nóng cực hạn sắp kết thúc, nhiệt độ mỗi ngày đều đang dần hạ xuống.
Lúc xuống đến bốn mươi lăm độ, cuối cùng Khương Ninh cũng kết thúc chuỗi cực hình này, cảm nhận được tình yêu vĩnh hằng lần nữa.
Đậu Đậu và chó cũng vậy, cảm thấy cả người có tinh thần hơn, không còn chịu cảnh mồ hôi chảy cả ngày lẫn đêm nữa.
Trại tái định cư được chuyển đi rồi, một số đến viện nông nghiệp làm việc, bắt đầu trồng trọt lần nữa, những người còn lại đi vịnh Vọng để lên kế hoạch xây lại.
Bao ăn ở, mặc dù chỉ dựng chòi tạm thời, nhưng mỗi tháng có thể lãnh được lương thực hoặc điểm tích lũy.
Ăn không đủ no, tiền công cũng không nhiều, chỉ có thể cố gắng làm, nhưng xây lại mọi thứ nghĩa là hy vọng, làm lại từ những thứ đã mất.
Dân tị nạn đi rồi, cuối cùng Áo Viên cũng không lo lắng đề phòng nữa.
Nhiệt độ dần dần hạ xuống, bọn họ trải qua nhiệt độ lên đến sáu mươi độ, bây giờ lúc nhiệt độ chỉ còn bốn mươi lăm độ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tranh thủ tích cực trồng trọt.
…
Hà Thiên Minh suy nghĩ mãi, đến tìm Hoắc Dực Thâm.
“Đồng chí Hoắc, cậu và Khương Ninh đều là người giỏi, khu nhà này có rất nhiều nhà gặp chuyện, tôi chạy mấy ngày cũng không có cách giải quyết, không biết hai người có cách gì không?”
Hoắc Dực Thâm không đánh người chạy lại, khách khí nói: “Anh nói đi.”
“Vi khuẩn viễn cổ từ đại dương lây đến, đồ hải sản bây giờ một miếng cũng không dám ăn, nhưng muối thì phải dùng.”
Hà Thiên Minh giải thích: “Lúc nóng cực hạn đã đổ quá nhiều mồ hôi, muối trong cơ thể tiêu hao nhiều, khu nhà thiếu muối nghiêm trọng.”
Thiếu muối, chưa nói đến chuyện thức ăn có khó ăn hay không, quan trọng nhất là cơ thể không chịu nổi.
Người bị nhẹ thì choáng váng đầu, người bị nặng thì nôn mửa, đi tiểu cũng ít, nghiêm trọng hơn nữa có thể bị sốc.
Nhưng gian thương vô lương tâm biết phía chính phủ kiến nghị dừng dùng muối biển bị ô nhiễm, bọn họ lập tức trữ hàng không bán, giá thị trường bây giờ đã lên đến mức mười cân lương thực đổi một cân muối.
Đắt thì đắt thôi, dù sao một cân muối ăn tiết kiệm thì cũng khá lâu, cố gắng tiết kiệm cũng có thể mua được, nhưng người ta cứ bán được hai lượt, lại trữ hàng tiếp tục tăng giá.
Hà Thiên Minh tìm mấy con buôn mua đi bán lại, tươi cười thương lượng chuyện muốn mua muối biển, không ngờ nói ngon ngọt hết lời mà vẫn bị từ chối một cách vô tình.
Có một bên lại đồng ý, nhưng nói muốn ba mươi cân khoai lang đổi một cân muối.
Áo Viên thu hoạch khoai lang đỏ rồi, nhưng bởi vì hạn hán nhiệt độ cao nên chất lượng cũng không tốt, còn không thu hoạch được vụ tiếp theo, nói gì đến chuyện đổi muối.
Cho nên, Hà Thiên Minh hỏi Hoắc Dực Thâm có cách nào lấy muối không.