Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 467 - Chương 468

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 468 -

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Thật ra tôi có biết hai chỗ, nhưng không biết bọn họ có bán muối hay không, để tôi hỏi rồi trả lời lại cho anh.”

“Được, làm phiền cậu rồi.” Hà Thiên Minh luôn miệng nói cảm ơn, sau đó lại nói: “Nếu không có muối, nhân tiện hỏi thử một chút có hạt giống không nhé?”

Nhiệt độ hạ xuống, mà chu kỳ của khoai lang quá dài, nếu có thể lấy được hạt giống rau cải hoặc những thứ khác, có thể sẽ giải quyết được vấn đề mất mùa.

Hoắc Dực Thâm chỉ đồng ý sẽ giúp hỏi thử, không nhất định là được.

Cho dù như vậy, cũng khiến Hà Thiên Minh thở phào nhẹ nhõm.

Trở về 401, Hoắc Dực Thâm kể lại chuyện Hà Thiên Minh tìm muối: “Anh chưa đồng ý, em thấy có thể giao dịch hay không? Nếu không được, anh lại nói lại với ông ấy.”

Hai người trữ được mấy chục ngàn cân muối, nhưng không gian là của Khương Ninh, anh không thể tự mình quyết định được.

Khương Ninh hơi suy nghĩ: “Ông ấy muốn bao nhiêu?”

“Áo Viên có hơn trăm người, cho dù tất cả đều cần, nhiều lắm mỗi người mấy cân là được, nhiều quá sẽ khiến người ta nghi ngờ.”

Bản thân tự tích trữ, cũng đâu có lấy không, không gian có mấy tấn muối tinh, cho nên sớm muộn gì cũng phải đổi muối biển.

Chỉ là cư dân Áo Viên một nghèo hai trắng tay, trong tay bọn họ không có thứ Khương Ninh muốn.

Nhưng phía chính phủ cũng có dự định từ trước, trước sóng thần đã trữ rất nhiều muối và hải sản, những người giàu kia chỉ cần có cách cũng sẽ không thiếu tiền.

Cho nên, muối biển đang cung ít hơn cầu mới có giá trị.

Mấy trăm cân muối, đối với Khương Ninh cũng không là gì cả.

Tặng không thì không được, đổi bao nhiêu cân hoa màu cũng là vấn đề.

Đổi nhiều, bọn họ sẽ đau lòng.

Đổi ít, bản thân mình không tính toán gì thì thôi, lại dễ khiến người ta nghi ngờ.

Lấy được dễ dàng quá, sau này chỉ biết liên tục đòi hỏi.

Muối là của hai người, Khương Ninh hỏi: “Anh cảm thấy một cân muối đổi được bao nhiêu lương thực thì được?”

“Bây giờ giá thị trường là một cân có thể đổi được mười cân hoa màu, nhưng hai chỗ kia tiếc không nỡ bán.” Hoắc Dực Thâm đắn đo nói: “Nếu không thì cứ lấy mười cân hoa màu đi, để Hà Thiên Minh thống kê cụ thể là cần bao nhiêu, chúng ta hạn chế mỗi người nhiều nhất không được quá ba cân?”

Khương Ninh suy nghĩ một chút thấy cũng được, xem như là đồng ý.

Còn chuyện hạt giống, Khương Ninh cũng có thể đưa.

Hạt giống cây bắp đưa năm cân, hạt giống cải xanh à… Hai cân?

Đất trong vườn hoa có trồng rất nhiều cải xanh, ăn không hết thì cứ để bọn chúng nở hoa, hai năm nở hoa cũng trữ được rất nhiều.

Cải xanh F2 chưa chắc tốt bằng lúc đầu, nhưng tận thế có được đã là tốt rồi, còn cả xe đạp gì đó nữa, huống hồ các loại hạt giống như cà, khổ qua, bí đỏ vân vân cũng không có vấn đề gì.

Hạt giống là vật tư khan hiếm, nhưng Khương Ninh quyết định cho.

Không phải vì đám khoai lang đỏ của bọn họ, mà là kính nể ở trong tận thế ba năm, còn có người giống như Hà Thiên Minh.

Cô không làm được, nhưng trong lòng vô cùng kính nể.

Có ông ấy mới có cảnh thiên đường thế này, dù tương lai phải dọn đi, cũng hy vọng bọn họ có thể sống thật tốt.

Nhưng mà, cho như vậy để không khiến người ta nghi ngờ, thì phải có một cuộc kiểm tra.

Ngày hôm sau, hai người ra ngoài đi vòng vòng, trở lại cho Hà Thiên Minh một cân muối: “Đây là hàng bọn họ trữ được, anh có thể nếm thử trước, chắc chắn dùng được rồi thì bàn tiếp.”

Hà Thiên Minh ngại ngùng: “Được, làm phiền hai người.”

Khương Ninh có hơi hiếu kỳ: “Đội trưởng Hà, chỗ này tuy rằng có chút giao tình với tôi và A Thâm, nhưng làm ăn vẫn phải giữ chữ tín, người đó cam kết là hàng được trữ từ trước, nhưng cũng không có cách nào kiểm tra, nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng tôi cũng không gánh nổi, không biết anh định kiểm tra thế nào?”

Không ngờ Hà Thiên Minh thả lỏng nói: “Vi khuẩn thường đều sợ nhiệt độ cao, đến lúc đó tôi đun trong nước sôi hai giờ, hoặc là dùng nồi sắt xào muối là được.

Hai người tốt bụng làm trung gian, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không gây phiền phức cho hai người đâu.”

Dĩ nhiên, ý của ông ấy là muối, chứ không phải hải sản bị biến dị.

Đây cũng chỉ là suy nghĩ của ông ấy, muối chưa chắc không có nguy hiểm, nhưng để sống trong tận thế, bản thân là đã chính là một loại nguy hiểm…

Bình Luận (0)
Comment