Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 469 - Chương 470

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 470 -

Lúc cấp bách, chỉ có thể phát động sức mạnh của quần chúng nhân dân.

Xây dựng nhà mới, ai cũng có trách nhiệm.

Thiếu nguyên vật liệu thì có thể tìm, thật sự không còn cách nào, cũng có thể tìm ở trong phế tích.

Phía chính phủ có bảng kế hoạch nguyên vật liệu dài đến ba mươi trang, số lượng của mỗi loại vật liệu đều được quy đổi ra điểm tích lũy, điểm tích lũy cũ mới cũng không giống nhau.

Giải thưởng cho hạng nhất, đọc ba ngày ba đêm cũng không xong.

Tổ dân phố ở chỗ Áo Viên đã sụp đổ, nhân viên công tác đã rời đi theo bộ đội, sau này sẽ lục tục đời đến vịnh Vọng, đề nghị đến trung tâm thành phố để tìm hiểu thêm.

Hà Thiên Minh nghe radio, mày cau thật chặt.

Trong lòng Dương Vĩ Dân cũng nóng nảy: “Lão Hà, ông thấy thế nào?”

Thành phố mới ở vịnh Vọng, cách Áo Viên chừng năm mươi kilomet, một khi quân đội chính phủ rút lui, nghĩa là khu thành phố cũ này sẽ bị vứt bỏ.

Tuy nói thành phố bị động đất đã đổ nát không chịu được, nhưng vẫn còn một vài tòa nhà, tương lai có thể trở thành địa bàn của xã hội đen.

Dù người trong Áo Viên có đoàn kết hơn nữa, cũng không thể nào chống lại bọn họ được, rất có thể sẽ trở thành nơi trữ lương thực hoặc đồng lõa với bọn họ.

Nhưng cuộc sống đã quá khó khăn, đâu còn sức lực đến sống an toàn trong thành phố mới chứ.

“Nếu chúng ta không muốn chết, thì nhất định phải đi theo chính phủ.”

Có lẽ sẽ rất khó, nhưng vẫn an toàn hơn là sống một mình.

“Nhưng chúng ta không có gì cả, lấy cái gì mà đổi điểm tích lũy, cho dù góp đủ điểm tích lũy mua một căn nhà riêng, cũng không có nổi vật tư để đổi.”

“Ông đừng nóng, ngày mai chúng ta đến trung tâm thành phố tìm hiểu một chút.”

Chỉ cần đoàn kết một lòng thì sẽ luôn có cách.

Mặc dù nhiệt độ đã hạ xuống, nhưng mặt trời ban ngày vẫn rất độc, đúng năm giờ hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Sức tàn phá của siêu động đất quá đáng sợ, rất nhiều tài nguyên sinh tồn bị chôn vùi dưới đất, thứ được đào lên cũng rất ít, khiến hoàn cảnh sinh tồn càng khắc nghiệt hơn.

Phía chính phủ đã sắp xếp nơi ở cho một lượng lớn dân tị nạn, khiến con mồi của đám xã hội đen cũng ít đi.

Cho nên, đi ra ngoài vô cùng nguy hiểm.

Vì an toàn, Hà Thiên Minh không chỉ giấu một con dao, mà trong túi còn có thêm mấy nắm cát.

Dù là như vậy, hai người cũng không dám buông lỏng cảnh giác, cả một chặng đường đi đều đề phòng nhìn xung quanh rất cẩn thận.

Chết thì chết, chạy thì chạy, dân tị nạn đã chuyển đến chỗ đã được sắp xếp, thành phố trước kia có vô số cơ hội sống, hôm nay giếng nước khô cằn, đổ nát thê lương.

Sương mù không tan, xung quanh đều mờ ảo, tỏa ra tử khí âm trầm.

Một đường đi, đừng nói là bóng người, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.

Dương Vĩ Dân rợn cả tóc gáy: “Lão Hà, nếu chính phủ thật sự muốn chuyển đi, chúng ta ở Áo Viên có bị đánh chết cũng không ai biết.”

Áo Viên không bị sụp đổ trong vụ động đất, vừa là may mắn của bọn họ, cũng là bất hạnh của bọn họ.

Ngày nào đó khi thế lực của chính phủ không với đến, chắc chắn sẽ bị người khác cướp mất.

Nhà bị cướp chỉ là chuyện nhỏ, người còn sống được hay không mới khó nói.

Lần này ra ngoài, Hà Thiên Minh đã hiểu rõ: “Chúng ta cứ đi tìm hiểu tình huống trước, trở về lại tính tiếp.”

Bọn họ đến trung tâm tòa thị chính, Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh cũng có ý định như vậy, nhưng dậy trễ hơn.

Một đôi chân dài không có chỗ để đặt chân, Hoắc Dực Thâm ngồi sau xe máy mini rất không thoải mái, nhưng anh cũng không nói gì, mà cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh.

Lúc lên đường đã là chín giờ, trong bãi phế tích thỉnh thoảng sẽ phát hiện ra có người nhặt mót đồ.

Dám ra đây nhặt mót đồ, đa phần đều là những nhân vật không đơn giản thiện lương gì.

Nhưng mà, đột nhiên có một viên đá bị ném ra từ chỗ phế tích, đang phóng về phía hai người bọn họ…

Bình Luận (0)
Comment