Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 471 - Chương 472

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 472 -

Rời khỏi trung tâm tòa thị chính, thời gian còn quá sớm, Khương Ninh không muốn trở về làm biếng: “Hay mình đi vòng vòng đi?”

Đâu đâu cũng có nguy hiểm, hơn nữa hai người họ không có bạn ở thành phố Phượng: “Đi thăm bà Chung nhé?”

Khương Ninh không có ý kiến: “Được.”

Nhà họ Chung lúc còn cực hàn đều là nhân viên nhà nước, không biết có chịu được siêu động đất không?

Cũng không xa lắm, chạy xe máy mini cũng đến được.

Khắp nơi đều là phế tích, khiến lòng người vô cùng áp lực, nhất là lúc nhìn thấy nhà người thân của viện nghiên cứu khoa học sụp đổ.

Tòa nhà bà Chung sống đã sập rồi.

Khương Ninh nhìn bãi phế tích trước mắt, có chút mờ mịt.

Cách đó không xa có một người phụ nữ nhặt mót đồ ngẩng đầu: “Cô gái, hai người tìm ai?”

Khương Ninh giật mình, một lúc sau mới nói: “Tôi tìm người nhà Chung Bình.”

“Chung Bình bọn họ…”

Người phụ nữ suy nghĩ thật lâu, mới chỉ ở phía xa: “Hình như ở bên kia.”

Cách chừng hơn hai ba trăm mét, lều vải, nhà gỗ các loại lít nha lít nhít.

Tòa nhà viện nghiên cứu khoa học chỉ còn lại một tòa, nhưng công việc nghiên cứu còn phải tiếp tục, chỉ có thể để người nhà chịu khổ.

Khương Ninh hỏi: “Nhà bọn họ không sao chứ?”

Người phụ nữ thở dài: “Con trai tôi và ba của Chung Bình ở cùng một nhóm, khoảng thời gian trước nghe nó nói chuyện vài câu, hình như bà lão bị thương trong vụ động đất, tình trạng không tốt lắm.”

Sau khi cảm ơn, hai người lập tức đến chỗ lều vải.

Sợ không an toàn, Khương Ninh làm đồ của mình có thêm hai vết bẩn.

Không khí ở khu lều vải rất hôi, rác và vật bẩn đâu đâu cũng thấy, người sống sót thì đầu bù tóc rối, lều vải hay nhà gỗ bên cạnh thì đều là những vật liệu đã cũ nát.

Hỏi vài lần, mới tìm được một lều vải cũ nát.

Mẹ Chung đứng ở trước lều, dùng bếp đất đựng thuốc: “Mẹ, thuốc sắp xong rồi.”

Trong lều truyền đến tiếng ho khan: “Đừng lãng phí lương thực để đổi thuốc nữa, mẹ sống đến giờ đã là quá đủ rồi.”

Mẹ Chung lấy thêm củi từ trong hố đất: “Mẹ đừng suy nghĩ lung tung, nếu để Chung Bình nghe được lại lo lắng, mẹ không sao đâu, chỉ là tuổi lớn nên hồi phục chậm thôi.”

Khương Ninh đến gần, mẹ Chung vô cùng kinh ngạc: “Sao hai cháu lại đến đây?”

“Bọn cháu làm việc ở gần đây, thuận đường đến thăm mọi người.”

Mẹ Chung rất vui, lau tay rồi lại dẫn người vào bên trong: “Nhanh vào đi.”

Lều vải chật hẹp, nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không có mùi gì kỳ lạ.

Bà Chung nhích người: “Tiểu Khương và Tiểu Hoắc đến à?”

Sắc mặt không tốt lắm, tinh thần ủ rũ mệt mỏi, có cảm giác già đi mấy tuổi so với lần gặp trước, gò má cũng đã gầy đi nhiều.

Khương Ninh ngồi trên chiếu: “Bà ơi, bà sao rồi?”

“Không sao đâu, chỉ là lúc động đất, đầu bị đụng trúng nên bị thương thôi.”

Bà Chung muốn ngồi dậy, lại cảm thấy như trời đất quay cuồng.

Mẹ Chung vội vàng đỡ bà nằm xuống, giải thích với hai người: “Chung Bình làm một cái hộp thép tránh động đất, lúc động đất đến, cả nhà quấn quần áo thật dày chui vào bên trong, nhưng không ngờ động đất lại lớn như vậy.”

Trời long đất lở, hơn nữa thời tiết vô cùng oi bức, không bị đụng chết thì cũng bị ngộp chết.

Bà Chung thoát khỏi động đất, nhưng không thoát được dư chấn, vừa ra khỏi hộp thép đã gặp chuyện.

Cơ thể bà lão không được linh hoạt, té ngã trên mặt đất bị đá đập trúng bị thương.

Dùng vật tư đổi được thuốc hạ sốt, vết thương ngoài da cũng miễn cưỡng khép lại, nhưng bệnh choáng đầu thế này, dùng thuốc gì cũng không chữa được.

Bà lão nghĩ mình là gánh nặng, luôn cảm thấy mình liên lụy con cháu, nên càng tích thành bệnh nặng hơn.

Khương Ninh hiểu ra, cười trấn an nói: “Bà ơi, nếu bà tin tưởng tay nghề của con thì để con khám cho bà một chút nhé.”

“Vậy thì tốt quá.” Mẹ Chung luôn miệng nói cảm ơn.

Bà ấy mời thầy thuốc ở bên ngoài, vừa mở miệng đã nói bậy nói bạ, đã không chữa được thì thôi còn suýt nữa dọa chết bà lão.

Bình Luận (0)
Comment