Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 478 - Chương 479

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 479 -

Thực vật đột biến?

Trải qua mọi dạng thời tiết cực đoan và biến đổi để thích nghi với môi trường mới quả thực phù hợp với thuyết tiến hóa.

Kệ đi, ném vào không gian trồng cho lớn rồi nói sau.

Vì muốn tìm thêm mấy cây nữa, ba người tiến hành lục soát khắp nơi nhưng tiếc là không tìm thấy gì cả.

Tiếp tục đốn củi, mệt mỏi thì đi tìm thảo dược.

Ở trong núi sâu và rừng già năm sáu ngày, hai người chặt bớt mấy khu vực trên núi, giữ lại năm sáu gánh củi cho mình còn lại thì quyên góp thêm chục gánh nữa cũng không sao.

Không vội rời đi mà tiếp tục tìm kiếm dược liệu trong núi sâu rừng già.

Sau mấy ngày, tìm được năm mươi, sáu mươi loại, hầu hết đều là loại phổ biến, những loại đắt tiền hơn bao gồm cây nhân sâm dại, một số cây điền thất, còn có hà thủ ô và cẩu kỷ.

Vì tìm chúng nó mà mắt Khương Ninh sắp lọt tròng đến nơi.

Liên tục căng mắt ra tìm kiếm, mệt mỏi thật sự, chị đây phải nghỉ ngơi thôi.

Hành trình đốn củi đã kết thúc như vậy, dắt theo chó con xách theo mấy nhóc thỏ xuống núi, định quay về thành phố.

“A…”

Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên trong núi sâu rừng già.

Đáng sợ đến nỗi nghe mà nổi hết da gà da vịt, chó con xù hết cả lông lên, vẻ mặt đầy hung dữ.

Hoắc Dực Thâm vểnh tai lên nghe: “Hình như là ở một khu rừng khác.”

Tiếng hét kiểu này, dù đã ba năm trôi qua nhưng Khương Ninh vẫn rất quen thuộc, chói tai và tràn đầy tuyệt vọng.

Đây không phải là tiếng kêu cứu thông thường khi gặp nạn.

Trong ba năm qua, bất kể là mấy người Lục Vũ hay là Hoắc Dực Thâm, rồi cả chó con lẫn Đậu Đậu, đều đang dần dần chữa lành vết thương cho cô.

Mà khi thanh âm đó vang lên lần nữa, máu của Khương Ninh dồn lên đầu, cô lập tức rút súng ra và nạp đạn.

Hoắc Dực Thâm nhận thức sâu sắc tâm trạng thất thường của cô: "Đừng lo lắng, trước tiên xem chuyện gì đang xảy ra đã."

Khương Ninh gật đầu, hít sâu để bình tĩnh lại.

Chó con chạy trước dẫn đường, đi đường tắt sang bên kia núi.

“Đậu Đậu đừng căng thẳng, chú ý dưới chân, đi khẽ thôi.”

Bé con cũng không căng thẳng, thậm chí còn cảnh giác hơn cả chó con, anh trai ruột quan tâm làm cô bé cực kỳ ngoan ngoãn: “Dạ.”

Chó con vểnh tai dõi mắt quan sát xung quanh, dẫn theo con thú hai chân và đám thỏ con bắt đầu con đường truy lùng đám kẻ ác.

Sau khi vượt qua ngọn núi, xuất hiện một con đường núi quanh co.

Hoắc Dực Thâm am hiểu theo dõi, con đường trước mặt không thể tính là đường, chỉ có thể nói là do rất nhiều người đi lên thì thành lối mà thôi.

Anh quan sát dấu vết trên đường: “Phỏng chừng có mười mấy người.”

Đi theo con đường không dễ thấy, ba người tăng tốc độ, rất nhanh đã leo qua một ngọn núi khác, xa xa nhìn thấy bốn người đàn ông cầm dao, sáu người còn lại bị trói thành chuỗi bằng dây thừng.

Khương Ninh lấy ống nhòm ra quan sát, nhìn thấy có hai cô gái gầy gò, còn lại là bốn đứa trẻ khoảng mười tuổi.

Trong đó có một đứa trẻ đói đến mức không thể đứng vững, loạng choạng hai lần rồi ngã xuống đất.

Bị buộc vào cùng một sợi dây, người này ngã thì người kia cũng bị kéo theo.

Mấy người đàn ông tức giận lao tới đánh, đá bọn trẻ: "Mày thấy mày sống lâu quá rồi à? Mẹ kiếp, về tới tao sẽ giết mày trước!"

Cô gái lao tới, đứng chặn trước một đứa trẻ trong số đó: "Đừng đánh em trai tôi."

Những nắm đấm và cú đá rơi xuống như mưa, tiếng la hét lại vang lên.

Chó con nhe răng, mặt lộ vẻ sát ý.

Hoắc Dực Thâm bình tĩnh nói: “Chắc chắn bọn họ phải có một tụ điểm, hơn nữa…”

Anh không nói tiếp, nhưng Khương Ninh hiểu rõ trong lòng.

Hoắc Dực Thâm duỗi tay, gạt cọng cỏ dính trên tóc mai cô: “A Ninh, muốn tiếp tục không?”

Chuyện này ở những nơi mà thế lực chính quyền không thể chạm tới cũng không phải là hiếm, thậm chí sau này còn trở thành chuyện bình thường.

Khương Ninh đứng im lặng hồi lâu.

Toàn thân sôi sục máu nóng, không làm sao mà bình tĩnh được.

Đây đúng là một cơn ác mộng, cho dù có phải làm lại từ đầu thì nó vẫn khiến cô bị mắc kẹt trong đó.

Khương Ninh hít sâu một hơi, dẫn đầu đi về hướng đám người khuất bóng.

Nếu cô quay đi vào lúc này, có lẽ về sau cô sẽ không thể có được sự bình yên trong tâm hồn.

Bình Luận (0)
Comment