Hoắc Dực Thâm nhìn sâu vào bóng lưng cô, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đậu Đậu có chút bối rối, ngẩng đầu nhìn anh trai mình.
Anh giơ tay lên chạm vào đầu em gái mình: "Đậu Đậu, sau này dù anh trai và chị dâu của em có ở đây hay không, em cũng phải có khả năng tự bảo vệ mình, không được có kết cục như bọn họ."
Đậu Đậu hiểu, lại cũng không hiểu lắm, gật đầu: “Dạ.”
Yên lặng đi theo một đường, vượt qua hai ngọn núi, dưới chân núi xuất hiện một căn nhà dựng bằng tre, cùng với một hang động ở ngay bên cạnh.
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, một số người đàn ông từ trong nhà bước ra.
Khương Ninh đếm, tính cả bốn người trở về, có mười người.
Nhóm người này… Không, họ không còn có thể được gọi là con người nữa mà là ác quỷ.
Bọn họ vây quanh, trêu chọc hai cô gái, trên mặt lộ vẻ chán ghét nói: “Chẳng được hai lạng thịt.”
“Tao nói chứ Lão Lục, mày không để mấy anh em được sướng tí à?”
“Lão Nhị, tao cũng muốn được chơi cho thỏa, nhưng bên ngoài đâu đâu cũng là xác chết đói, người giàu có thì đi đâu cũng có vệ sĩ, nào có dễ dàng như vậy.”
“Sướng là được, đừng kén cá chọn canh, dù sao sớm muộn gì cũng cho vào nồi cả.”
Hai người đàn ông tiến tới túm lấy cô gái một cách thô bạo. Mặc kệ lời van xin của họ, kéo tóc họ lôi ra con suối sau rừng trúc, định rửa sạch sẽ rồi hưởng thụ sau.
Trời đã gần tối, những người đàn ông bỏ lại một cậu bé bị bầm tím mặt mày, những người còn lại thì bị lùa vào hang động trú ẩn bên phải rồi nhốt lại.
Khương Ninh cầm kính viễn vọng và nhìn thấy mọi thứ xảy ra rất rõ ràng.
Trong hầm trú ẩn vẫn còn người bị nhốt.
Bên trái là nữ, bên phải là nam.
Bên trong tối tăm và ẩm ướt, người bên trong ăn, uống, tiểu tiện đều ngay tại chỗ, môi trường còn tệ hơn cả chuồng lợn.
Nhóm người này khá thông minh, biết thành phố không an toàn do chính phủ triển khai lực lượng tuần tra đồn trú nên đã di chuyển lên núi rừng.
Cái gọi là núi cao hoàng đế xa, tin rằng vẫn còn rất nhiều ác ma đang trốn trong núi sâu.
Lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trước rừng tre, một nồi nước đang sôi sùng sục, Hoắc Dực Thâm không muốn để Khương Ninh cảnh tượng này nên lắp ống giảm thanh vào súng: “Em giải quyết hai tên ở sau rừng trúc, mặt trước để anh. Chắc bọn chúng không có súng, nhưng em vẫn phải cẩn thận.”
Khương Ninh gật đầu, lấy áo giáp ra và mặc vào để đề phòng.
Đậu Đậu và chó con cũng tham gia, cần hai nhóc mang hai con thỏ tìm nơi an toàn để trốn.
Thỏ con luôn bị nhốt ở lồng sắt, không có áo chống đạn: “…”
Dẹp đi, mấy người thanh cao, mấy người giỏi nhất!
Khương Ninh vừa mới bước lên trước thì chó con đã xông lên trước, nó phải bảo vệ con sen.
Đậu Đậu bị vất bỏ vô số lần: “…”
Cô bé cũng muốn góp công góp sức!
Khương Ninh lặng lẽ đi vòng quanh phía sau rừng trúc, thấy hai gã đàn ông liên tục nhấn cô gái xuống nước, trên mặt là vẻ cười cợt hung ác, miệng không ngừng nói những lời bẩn thỉu.
Có lẽ không nghĩ rằng trong núi sâu rừng già sẽ có nguy hiểm, đến cả Khương Ninh đứng ở bên hồ mà cũng không phát hiện ra.
Mặt trời chiều ngả về tây, tia ráng chiều rực rỡ chiếu tới, kéo bóng đen đổ dài trên bờ...
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong nước, ban đầu gã đàn ông không chú ý, nhưng sau đó gã nhận ra có gì đó không ổn. Cái bóng tương đối mảnh khảnh, như thể là... một người phụ nữ!
Gã vô thức đứng dậy và quay lại, nhưng ngay sau đó ngực gã đã nhuốm máu.
Đối phó với loại khốn nạn này chỉ phí đạn, cho nên Khương Ninh dùng nỏ.
Gã trừng mắt, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm cô gái đeo khẩu trang trên bờ, đó là một đôi mắt lạnh căm.
Cúi đầu, nhìn mũi tên trước ngực… Ầm ầm ngã vào trong nước.
Gã còn lại không hề hay biết, vẫn nắm đầu cô gái, dìm cô xuống nước làm cô ngạt thở...