Thấy xác đồng bọn trào ra máu tươi, gã ta khiếp sợ quay đầu lại theo bản năng.
Mấy giây sau, ngã cái rầm xuống, làm nước bắn tung tóe.
Hai cô gái bị sặc đến choáng váng đầu óc, ngã xuống nước, thở hổn hển, khi nhìn thấy thi thể dưới nước, họ sốc đến mức môi răng run cầm cập, thậm chí không nói nên lời.
Sau đó họ nhận ra điều gì đó và nhìn người được trang bị vũ trang đầy đủ trên bờ nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Khương Ninh lo lắng cho Hoắc Dực Thâm, dứt khoát xoay người rời đi.
Lúc này hai cô gái mới phản ứng lại, họ bò lên bờ suối bằng cả tay và chân, run rẩy tìm chỗ trốn.
Đến khi cô trở lại rừng trúc, Hoắc Dực Thâm đã nhẹ nhàng giải quyết đám ác nhân.
Trong phòng hỗn loạn, không khí hôi hám, hai người lục lọi trong đó mấy lần đều tìm được mấy cân ngũ cốc.
Khương Ninh rút đường đao của mình ra và cắt ổ khóa của hai căn hầm bên trái và bên phải.
Bên trái có sáu bảy người phụ nữ, tóc rối bù, quần áo rách rưới, đôi mắt trống rỗng, ngồi trên mặt đất, như thể cái xác không hồn, không có phản ứng gì khác.
Bên phải chính là các bé trai, từ đôi mắt sợ hãi của các em thì có thể thấy rằng các em đã bị bắt cách đây không lâu.
Về phần nhà kho… Hoắc Dực Thâm không cho Khương Ninh vào.
Hai người không ở lại lâu, ném ngũ cốc lục soát được ra đất, dắt theo chó con xoay người rời đi.
“Chờ đã.”
Hai cô gái bị sặc nước nơm nớp lo sợ đi ra, với ánh mắt cầu xin: “Hai người có thể đưa chúng tôi ra ngoài được không?”
“Không được.” Khương Ninh giơ nỏ trong tay lên: “Mấy người có tay có chân, có thể tự mình đi được.”
“Nhưng mà…” Cô gái cầu xin nói: “Bên ngoài đều là kẻ ác, xin hãy giúp chúng tôi với."
“Tôi là người, không phải thần.” Khương Ninh lạnh nhạt cự tuyệt: “Cứu mấy người không phải bởi vì thấy các người đáng thương, mà là vì tôi không ưa nhìn bọn chúng hoành hành ngang ngược, còn đeo bám nữa tôi sẽ cho mấy người xuống làm bạn với chúng đấy.”
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của cô, họ vô thức nhìn sang Hoắc Dực Thâm, cả hai đều ướt đẫm người, run bần bật, ánh mắt yếu đuối đáng thương.
Hoắc Dực Thâm không nói gì, xoay người rời đi.
Con chó nhe răng, ông đây lại thèm ăn thịt đùi hun khói rồi đấy!
Thấy hai người máu lạnh vô tình, trong tay còn có vũ khí, hai cô gái không dám tùy tiện đuổi theo, một người trong đó nâng cậu bé đang sợ hãi ngồi bệt dưới đất dậy, hai chị em ôm đầu khóc rống.
Một người khác tinh mắt phát hiện túi lương thực trên mặt đất, lập tức cúi người nhặt lên, nhìn thấy người trong hầm trú ẩn đang chậm rãi đi ra, cô gái sợ tới mức mặt trắng bệch, ôm túi chạy mất.
Sau khi rời đi, Khương Ninh không đi theo con đường mòn của đám ác quỷ kia mà đi đường vòng xuyên qua những ngọn núi và khu rừng khác.
Sau khi leo lên hai ngọn núi, tìm thấy một mỏ đá bị bỏ hoang.
Cô suy nghĩ một chút: “Biệt thự ở thành phố mới có tường sân không?”
Hoắc Dực Thâm chưa từng sống trong biệt thự, nhưng có lẽ là không có.
Không những không có tường sân mà còn phải tự mình sửa chữa cửa sổ và cửa ra vào, chỉ là một ngôi nhà thô sơ đơn giản.
Không có tường quây xung quanh thì không an toàn, Khương Ninh ngồi xổm xuống nhặt đá.
Vì thế, ba người và một con chó đã qua đêm ở mỏ đá, thu thập đá nguyên một ngày, số tiền tiết kiệm được đủ để xây một bức tường sân cao ba bốn mét.
Lái xe trở lại Áo Viên đã xa cách nhiều ngày, người canh gác nhìn thấy hai người thì rất vui mừng: “Tôi còn tưởng hai người đã chuyển đi nơi khác rồi cơ.”
Khương Ninh cười nhạt: “Không đâu, gia đình họ hàng xảy ra chuyện gì đó, cho nên chúng tôi đến giúp."
Trở lại tòa nhà số năm, lũ thỏ ngoan ngoãn trở về nhà, chán nản nằm trên mặt đất.
Đi đâu cũng chỉ mỗi việc ăn cỏ, lần sau có việc đừng có kêu chúng nó theo nữa!