Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 496 - Chương 497

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 497 -

Nói như vậy rất tàn khốc, nhưng hiện thực có lúc đúng là tàn khốc như vậy.

Căn cứ quân sự là căn cứ ngòi lửa, tất cả những người may mắn còn sống sót mà bọn họ chọn đều là những người xuất sắc nhất, ít liên luỵ nhất.

Ngoài việc dễ quản lý, cũng có thể tăng cao tỷ lệ sống sót trong thời kỳ thiên tai tàn khốc này.

Khương Ninh đồng ý với cách nói của Hoắc Dực Thâm: "Có lẽ họ sống rất tốt ở căn cứ chính phủ."

Không muốn chấp nhận hiện thực cũng được, tự an ủi mình cũng được, cố gắng hết sức nghĩ về hướng tích cực.

Thuốc đã tìm được, quay xe về Thành phố Phượng.

Xe chiến tận thế chẻ núi rẽ nước, quét sạch mọi trở ngại, dùng sáu tiếng bình an trở về Áo Viên.

Ra ngoài mấy ngày liền, cũng không biết đám thỏ có còn sống hay không.

Mở cửa, không những sống rất tốt, còn thay đổi thái độ lạnh lùng xa cách lúc trước, nhao nhao lao đến cọ chân cô.

Tiểu Bạch còn liếm, ôm chân cô không chịu thả.

Ờ hớ, kiểu này là biết rõ ai là chủ, hay chỉ đơn giản là chán ăn cỏ khô rồi vậy hở?

Rất rõ ràng, khi Khương Ninh lấy cỏ nuôi động vật tươi mới ra, bọn chúng đầu cũng không thèm quay lại.

Đúng là làm phản mà, trời sinh mang tính cặn bã.

Nhưng mà mấy ngày nay đúng là để bọn chúng phải chịu khổ rồi.

Khương Ninh thưởng bọn chúng một bát lạc, với mấy miếng thịt vụn.

Ừm, ăn thích chưa kìa.

Lúc dọn chuồng thỏ vô cùng bẩn thỉu, phát hiện lão Lục lại làm mẹ rồi, đẻ mấy bé thỏ con lận.

Trở lại 401, tắm rửa cả người thật sạch sẽ, bia thịt nướng lên mâm, ăn xong là đi ngủ.

Lúc tỉnh dậy cũng đã chập tối hơn sáu giờ, ánh sáng bên ngoài như ánh đèn lập loè, không ngừng phát sáng.

Trong căn phòng yên tĩnh, Hoắc Dực Thâm đang dạy học, Đậu Đậu đang chạy vòng quanh với chó ở dưới tầng, chú chó Poodle Mộng Mộng liều mạng đuổi theo sau.

Khương Ninh đứng trên sân thượng, cầm kính viễn vọng nhìn theo cũng vui lây.

Lúc chuyển tầm nhìn kính, ánh mắt quét qua hướng xa.

Cô giật mình, sau đó lại nhìn lại.

Nghĩ một lúc, trở về phòng mở hé rèm cửa sổ, cẩn thận quan sát lúa mạch trong ngoài Áo Viên.

Lúc Hoắc Dực Thâm mang hai đứa về, thấy Khương Ninh từ trên tầng xuống, tò mò hỏi: "Sao lại lên tầng vậy?"

"Lúa mạch ở Áo Viên sắp chín rồi."

Hoắc Dực Thâm hiểu ý cô nói: "Em lo có người đến cướp lương thực?"

Ngày vô tận tăng thêm thời gian phát triển của lúa mạch, cho dù là khoai lang, ngô hay là khoai tây, rất nhanh là có thể tiếp tục thu hoạch.

Mười mẫu đất lúa mạch, xã viên đều chăm chỉ chăm sóc lúa mạch, không hề lãng phí chút phân bón nào.

Không tính là bội thu, nhưng vào thời kỳ thiên tai khắc nghiệt này có thể thu hoạch được nhiều lúa mạch như vầy, thật sự rất vất vả.

Phụ nữ và trẻ em hận không thể ở trong đất, sợ mầm khoai lang bị lạnh chết, trời lạnh không quên che cỏ dại khô, còn khoai tây chịu được lạnh thì lại ngược lại.

Thu hoạch 10 mẫu đất, thử hỏi có ai mà không đỏ mắt chứ?

Lương thực không chỉ mua được nhà, còn có thể làm con người sống tiếp.

Lúc kính viễn vọng quét qua, tầm mắt phát hiện có bóng người đang di chuyển.

Mới đầu cho rằng đấy là ảo giác của mình, sau đó quan sát kỹ mới phát hiện, đúng là có người núp ở nơi tối.

Trồng lương thực dễ bảo vệ lương thực khó, nếu thật sự có người đến cướp lương thực thì người ở Áo Viên phải làm sao?

Từ bỏ, nỗ lực cả nửa năm trời tích từng chút một, mắt thấy sắp bước qua rồi thì lại bị người khác cướp.

Bình Luận (0)
Comment