Chống lại, cho dù là người nhiều hay ít thì tóm lại vẫn sẽ bị thương.
Vả lại, nếu như đã dám nhòm ngó đến, thì số người chắc chắn sẽ vượt hơn.
Khương Ninh có hơi lo lắng: "Chỉ sợ bọn chúng không chỉ muốn lương thực."
Cướp lương thực, đánh giết xã viên của Áo Viên, sau đó chiếm địa bàn.
Cũng không phải đoán mò, cùng với vịnh Vọng không ngừng kiến thiết, không cần biết là người may mắn còn sống sót bình thường hay là lực lượng quân đội cảnh sát đều di chuyển về hướng này, người ở lại thành phố càng ngày càng ít.
Người bình thường rồi, thì người ác lại nhiều lên.
Hoắc Dực Thâm cầm bộ đàm, ai ngờ không liên lạc được với Hà Thiên Minh, chắc là bộ đàm của đối phương hết pin.
Anh lấy cái sạc dự phòng: "Anh qua đó một chút, xem chú ấy có tính toán gì."
Khương Ninh không ngăn cản, suy nghĩ xem tối nay ăn gì.
Chưa đến một tiếng, Hoắc Dực Thâm trở về, rửa tay ngồi vào bàn ăn cơm: "Trưa nay người của đội tuần tra đã phát hiện ra rồi, đúng là có người đang nhòm ngó Áo Viên."
Hà Thiên Minh nhổ một gốc khoai tây lên, khoảng tầm nửa tháng nữa mới có thể chín kỹ, ngô vẫn đang trong thời kỳ ra hạt, khoai lang cũng không phải là thời gian tốt nhất.
Vất vả nửa năm, nếu như thu hoạch trước, không chỉ vị và hình dáng kém, số lượng lương thực cũng sẽ ít mất 1/3.
Khương Ninh nhíu mày: "Bọn họ định làm thế nào?"
Hà Thiên Minh bảo đội nhặt ve chai tạm dừng công việc, gia nhập vào đội tuần tra bảo vệ lương thực, đồng thời còn lấy mấy món đồ sắt và ống sắt mà đội nhặt ve chai tìm được chế thành vũ khí, tìm những loại cây bụi gai trồng xung quanh cây trồng.
"Bảo vệ cây trồng đương nhiên là quan trọng, nhưng ông ta có từng nghĩ đến nếu đối phương muốn cướp lương thực, thu hái cây trồng cũng cần phải có thời gian."
Cô lại cảm thấy, so với lúa mạch ở trên đất thì người của Áo Viên càng nguy hiểm hơn.
Bọn chúng chỉ cần xử lý hết người rồi ngồi chờ lúa mạch chín là được.
Còn tại sao không chờ sau khi thu hoạch xong lại đến, chắc là cũng biết được Hà Thiên Minh là người thông minh, đến lúc thu hoạch sẽ để chính phủ điều xe đến hiện trường thu hoạch.
Vừa thu hái vừa đóng hàng lên xe.
Dám cướp lương thực của chính phủ? Quả báo mặc dù đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến!
Cho nên, bây giờ ra tay là thời cơ tốt nhất.
Khương Ninh thầm cảm thán, sống sót đúng là khó mà.
Nghĩ đến việc Áo Viên là chốn bồng lai, nhưng tận thế thì làm gì có chốn bồng lai thận sự.
Nếu bạn yếu, sẽ bị cướp đoạt lương thực.
Nếu bạn mạnh, sẽ bị để mắt đến.
Ban ngày ngủ nhiều, Khương Ninh ngồi trên ghế sofa xem tivi, hai đứa bình thường hoạt bát năng động nay lại khác với ngày thường vào phòng ngủ từ sớm.
Hoắc Dực Thâm đi từ phòng tắm ra, cầm khăn tắm lau tóc nói: "Em tắm chưa?"
"Em tắm từ lâu rồi." Khương Ninh ngửi người mình nói: "Thơm ngào ngạt."
Vừa mới nói xong, một giây sau đã bị Hoắc Dực Thâm ôm ngang eo. . .
Khoảng thời gian này ngày nào hai người cũng ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo, không có hành động thân mật, hai người đều có ý đó.
Đóng cửa phòng, không chờ được hôn nhau thắm thiết.
Trong lúc hôn mơ mơ màng màng, Khương Ninh đột nhiên đẩy Hoắc Dực Thâm ra: "Anh không sợ bị Đậu Đậu với Cola nghe thấy à?"
"Hai đứa đều ngủ rồi."
Hôm nay cố tình đưa hai đứa chạy quanh khu chung cư hai tiếng, mệt đến mức ngủ li bì, anh còn tiện tay khoá cửa phòng hai đứa lại.
Khương Ninh dở khóc dở cười: "Anh là anh trai ruột kiểu đấy à?"
"Vậy phải làm sao?" Hoắc Dực Thâm hôn cô: "Em không muốn à?"
Nói xong, đưa tay chỉnh đèn ngủ tối đi. . .