Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 498 - Chương 499

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 499 -

Ngủ đến tự nhiên tỉnh, đã là 10 giờ sáng.

Sau khi rửa mặt ăn sáng, tiếp tục đọc "Bách khoa toàn thư về thuốc thảo dược Trung Quốc", ngạc nhiên là không có ghi chép gì về hai cây thuốc từ núi Đông Tiều mang về.

Lạ thật đấy, rốt cuộc thì loại thuốc này thần bí nhường nào vậy?

Cô không cam lòng, tiếp tục tìm những tài liệu về thảo dược mà cô đã tải về trước khi thiên tai, xém chút trầm cảm luôn.

Thôi vậy, cứ trồng trước đã rồi tính sau, cuối cùng sẽ có một ngày nó lộ ra hình dáng thật.

Chỉ có hai cây, Khương Ninh cực kỳ quan tâm, cẩn thận từng chút một trồng ở vườn đất đen.

Còn hơn trăm loại thảo dược hái được ở núi Cẩm Thạch, phân loại chia chỗ trồng xuống đất, sau đó dựa theo dược tính của chúng nó, ghi chép vào trong sổ tay.

Đừng thấy thảo dược nhiều, nhưng không phải lúc nào cũng có thể dùng đúng lúc đúng trường hợp được.

Khương Ninh viết những bệnh thường gặp trong cuộc sống ra, sau đó viết cách chữa trị, rồi lại kiểm tra xem thiếu loại gì để bổ sung vào.

Không tra thì thôi, vừa kiểm tra thôi đã giật mình, cũng thiếu không ít.

Cô ghi rõ danh sách các loại thuốc còn đang thiếu, nghĩ sau này nếu có cơ hội sẽ đi ra ngoài tìm.

Đến giờ ăn cơm Hoắc Dực Thâm mới xuất hiện, anh từ tầng dưới đi lên: "Đám người đó không chỉ nhằm vào lúa mạch, mà đang tìm hiểu cách bố trí của Áo Viên."

Khương Ninh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh nói xem chúng ta phải làm gì?"

Đối phương có bao nhiêu người, là dân tị nạn hay là dân cướp giật hay là thế lực Hắc Ác? Cô và Hoắc Dực Thâm muốn rời khỏi, chắc chắn không vấn đề.

Trong phạm vi năng lực cho phép, thi thoảng giúp một tay cũng không sao.

Nếu như là xung đột quy mô lớn, hoặc đối phương nhắm đến mục đích diệt sạch toàn bộ, trong tay còn có vũ khí nóng thì sao.

Cô không thể nào lao lên chắn họng súng được.

"Hà Thiên Minh có bảo anh tham gia không?"

"Có hỏi ý kiến, nhưng chưa mở lời mời anh tham gia."

Điều này khiến Khương Ninh cảm thấy hơi thoải mái, nếu thật sự đối mặt với sự sống và cái chết, nếu có thể giúp chắc chắn sẽ giúp, nhưng không thể cứ gặp chuyện là vô thức đặt hy vọng vào hai người họ.

Giúp là tình cảm, không giúp là bổn phận, sợ nhất là bị trói buộc đạo đức.

Ỷ lại sẽ thành thói quen, nếu như Hà Thiên Minh mở miệng nhờ như là lẽ đương nhiên, Khương Ninh tuyệt đối không đồng ý, thậm chí có thể chuyển đi luôn.

Thật ra hai người họ không biết là, thật sự có xã viên mở miệng, yêu cầu Hà Thiên Minh gọi người của tòa năm đến cùng thương lượng.

Hà Thiên Minh cũng muốn, nhưng vẫn lý trí nói: "Dựa vào bản lĩnh của Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh, không sợ không có chỗ đặt chân, hai người họ chỉ là khách qua đường của Áo Viên.

Với lại hai người họ giúp chúng ta cũng đủ nhiều rồi, lần trước đám dân cướp giật kia đánh vào Áo Viên, tất cả đều nhờ hai người họ ngăn chặn, nếu không thật sự chờ cảnh sát với quân sự đến, chúng ta cũng chết luôn rồi.

Những thứ như muối, hạt giống, công cụ, họ cũng không nợ chúng ta.

Tôi biết trong lòng mọi người sợ hãi, hy vọng có người có thể đứng ra bảo vệ, nhưng hai người ấy cũng chỉ là người không phải là thần, không có nghĩa vụ phải bảo vệ chúng ta, chúng ta vẫn phải dựa vào bản thân mình.

Nếu như chuyện gì cũng mong chờ vào người khác, ngày nào đó người ta rời đi rồi, vậy chúng ta cũng không cần sống nữa à?

Mọi người nghe tôi, không ai được đi tìm hai người họ, nếu không đừng nhắc tôi không nhắc nhở, nếu xảy ra chuyện gì thì tự gánh hậu quả."

Mọi người cảm xúc đan xen, có một đứa trẻ giơ tay ngơ ngác hỏi: "Bác Hà ơi, chú Hoắc và chị Ninh không phải là anh hùng ạ? Anh hùng không phải là chuyên đánh người xấu bảo vệ con người à, với lại hai người họ rất giỏi, chỉ cần động động ngón tay là được ."

Hà Thiên Minh dở khóc dở cười: "Không, họ cũng giống như chúng ta, biết khóc biết rơi lệ biết sợ biết đau, chỉ là không để cho chúng ta thấy thôi."

Người yếu tìm người mạnh bảo vệ, là hành động theo bản năng.

Cho dù Hà Thiên Minh nói có lý thế nào đi nữa, thì mọi người vẫn mong hai người họ có thể đứng ra.

Nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, ánh mắt Hà Thiên Minh là nhìn về lâu về dài, nhìn người khác làm việc đáng tin hơn bản thân mình, ông ấy đương nhiên có lý của ông ấy.

Muốn sống, sao lại khó như vậy chứ.

Sau khi nói rõ, Hà Thiên Minh tiếp tục sắp xếp công việc: "Chia thành bốn tổ, đến lúc đó nếu người đến thật sự không có ý tốt, trừ người già và trẻ em, tất cả chúng ta đều phải dốc sức chiến đấu."

Bình Luận (0)
Comment