Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 503 - Chương 504

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 504 -

Khương Ninh hít sâu, lấy từ trong túi ra hai chai Mao Đài đưa qua, mỉm cười nói: “Làm phiền hai người giúp đỡ một chút.”

Mao Đài? Đôi mắt hai người kia lập tức sáng rực.

Nhìn nhau, nhanh chóng giấu rượu đi.

“Khụ, xem như hai người đến kịp lúc, chỉ còn một căn cuối cùng.”

Khương Ninh tin cô ta mới lạ, đều giữ lại cho mấy người thượng lưu thì có.

Nhân viên công tác lấy bản vẽ ra, Khương Ninh tay mắt lanh lẹ chỉ vào biệt thự ngay chính giữa: “Tôi muốn căn này.”

Khóe miệng nhân viên công tác run rẩy uyển chuyển nói: “Căn này cần năm trăm nghìn điểm cộng.”

Khương Ninh chỉ có năm mươi nghìn điểm cộng: “...”

Năm mươi nghìn so với năm trăm nghìn? Mặc dù nhìn trên giấy thì đều giống nhau, nhưng người thông minh đều biết có chỗ không thích hợp.

Người phụ nữ lấy bút ra vẽ ba vòng tròn lên bản vẽ: “Cô có thể chọn một căn trong những căn này.”

Quả nhiên là phải chọn đồ thừa.

Không còn cách nào, có thể ở lại trong biệt thự năm trăm nghìn điểm cộng, tức là đã cung cấp trợ giúp cho nhà nước rất nhiều.

Nhận thức rõ hiện thực, Khương Ninh cũng không ghen tị, quyết đoán chỉ vào một căn trong góc: “Vậy nó đi.”

Cô lấy thẻ điểm cộng ra đưa qua.

Nhân viên công tác quẹt thẻ lập đơn: “Giao ngũ cốc tinh chế hay là ngũ cốc thô? Ngũ cốc thô thì gấp đôi.”

Ngũ cốc tinh chế là chỉ bột gạo, bắp và những thứ tương tự, ngũ cốc thô tức là khoai lang khoai tây và những thứ tương tự.

Khương Ninh không do dự: “Mỗi loại một nửa.”

Không gian ngày đêm rõ ràng, mặc dù là khoai tây trồng cùng một thời điểm, nhưng gần nửa tháng nữa mới có thể thu hoạch, tuy nhiên sáu mẫu đất trồng bắp lúc trước thì đã chín.

Giữa một nửa mới để ngày thường ăn, toàn bộ còn lại thì phơi khô tuốt hạt.

May là có máy gặt và máy tách hạt, nếu không thì mọi người đều bận không kịp thở.

Sau khi viết đơn đưa qua, nhân viên công tác dặn dò: “Trong vòng ba ngày phải giao đủ ngũ cốc, đến giao ngũ cốc phải lấy đơn đến đây làm chứng.”

Khương Ninh nói cảm ơn, sau đó lại đưa hai tấm thiệp qua: “Bạn của tôi vẫn còn hai căn nhà ở thương mại.”

Nhân viên công tác cạn lời, quả nhiên Mao Đài không dễ lấy.

Dù có làm cho ai thì rượu vẫn là đồ tốt, hai người vẫn sẽ làm.

“Muốn phòng nào?”

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Có cục cảnh sát ở phía đối diện không?”

Ngay dưới tầm quan sát của cục cảnh sát, cho dù ban đêm thực sự có côn đồ tụ tập làm loạn, thì có lẽ cũng sẽ không dám phạm tội ở đối diện cục cảnh sát.

Nhân viên công tác đưa bản vẽ qua: “Có, nhưng mà vẫn còn chưa xây xong.”

Thương lượng với Hoắc Dực Thâm một chút, Khương Ninh muốn phòng 301 và 302 ở tầng ba.

Tâm trạng phức tạp, nhưng dùng hai chai Mao Đài có thể mua được nhà ở, vẫn rất có lời.

Một chuyến này đi không dễ dàng, Khương Ninh muốn giao ngũ cốc rồi mới trở về.

Hoắc Dực Thâm không có ý kiến gì, nửa năm nay thời tiết khá ổn định, rất nhiều người may mắn còn sống sót nắm lấy cơ hội gieo trồng, cho dù giao ngũ cốc mới thì cũng sẽ không gây chú ý.

Vì thế, Khương Ninh chuẩn bị ba nghìn cân khoai tây kháng lạnh, nghìn rưỡi cân bắp, đến chỗ hẻo lánh không người thì lại lấy xe vận tải ra.

Lái xe đi giao hàng.

Thật sự đừng nói phải tìm đúng đường thì mới giải quyết được mọi chuyện dễ dàng, luật lệ chỉ có thể trói buộc người thật thà.

Cũng có không ít xe giao ngũ cốc chạy đến, một xe chở gạo, lúa mì, bắp, nhìn dáng vẻ liền biết là từ nhóm người giàu có chi ra.

Cũng có xe kéo tay, xe ba bánh đến, đây là của người may mắn còn sống sót ở tầng trung bình thấp đi cửa sau, đại đa số đều mua nhà ở thương mại.

Xếp hàng suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Khương Ninh giao ngũ cốc.

Cho dù là khoai tây hay là bắp, chất lượng căn bản cũng không cần lựa, rất nhanh đã qua cân viết đơn.

Cầm hóa đơn quay trở lại trung tâm công tác, ai ngờ có mấy chục người đang xếp hàng dài ở trung tâm bất động sản, tất cả đều đang chờ chọn nhà.

Đại đa số là người già và người trung niên, ăn mặc chỉnh chu hơn những người may mắn còn sống sót bình thường một chút.

Khương Ninh xếp hàng ở phía sau lắng tai nghe mấy lần, hoá ra là người nhà của nhân viên ở đơn vị Nghiên cứu Khoa học.

Nhân viên nghiên cứu làm việc không biết ngày đêm để cống hiến cho tổ quốc, nhà ở của bọn họ là miễn phí, vừa không cần giao điểm cộng cũng không cần giao tiền phòng.

Đang lắng nghe, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tiểu Khương?”

Bình Luận (0)
Comment