Khương Ninh lấy trứng gà từ không gian ra, vịt, ngỗng mỗi loại mười quả, ba mươi quả trứng đã thụ tinh, bỏ toàn bộ vào trong máy ấp trứng.
Thiên tai ba năm, ba ngàn quả trứng cô trữ lúc trước đã sắp ăn hết, thịt gà, vịt, ngỗng cũng không còn lại bao nhiêu, đã đến lúc phải tiếp tục bổ sung hàng vào.
Nếu như không có tình huống đặc biệt, hẳn là cô có thể ở biệt thự này sáu bảy năm, chỉ cần chăn nuôi gia cầm tốt, dự trữ thịt thì nhiều năm cũng không thành vấn đề.
Hoắc Dực Thâm tỏ vẻ ủng hộ: "Ngày mai em lấy tre hay gỗ ra, đến lúc đó anh dựng chuồng nuôi gà, vịt bên ngoài.”
Khương Ninh cười hỏi: "Anh biết làm không?”
“Còn có thứ anh không học được sao?”
Sau ba năm rèn luyện, Hoắc Dực Thâm từ thảm họa nhà bếp, đồ vô dụng khi trồng trọt, giờ thành người đứng đầu trong việc nhà, đến bây giờ xây nhà rửa chén, hỏi xem còn có cái gì có thể làm khó anh không?
Chậc chậc chậc, quả nhiên không thể khen đàn ông mà, mới khen một cái mà mũi phồng dữ.
Khương Ninh cố ý chèn ép địa vị gia đình của anh: "Anh Hoắc này, em đề nghị anh không nên quá tự tin.”
Hoắc Dực Thâm đột nhiên lại gần, hôn lên môi cô: "Anh còn có thể tự tin hơn, em có muốn thử không?”
Không đúng, hình như cô chưa đặt vé tàu cao tốc.
Muốn xuống tàu cũng đã muộn, cửa đã đóng lại, khóa trái, rèm cửa sổ cũng được kéo xuống.
Khương Ninh buồn bực: "Trước kia hình như anh không phải thế này.”
“Vậy sao?” Hoắc Dực Thâm mở ngăn kéo lấy đồ: "Đó là do em không hiểu anh.”
Đúng vậy, người đàn ông này rất xấu xa.
Lúc mới quen, trông anh lạnh lùng nhưng đầy chính trực, kết quả thì sao?
Anh chính là một tên hai mặt giả heo ăn thịt hổ.
Làm quá độ, dậy muộn.
Chờ rửa mặt xong, Đậu Đậu đã nấu sẵn mì, còn bỏ thêm thịt heo vò viên và thịt lộn xộn, cho cả hành hoa vào, muốn thơm bao nhiêu là có bao nhiêu.
May mắn cô xây tường cao, nếu không mùi thơm này đã bay đến nhà khác mất rồi.
Vừa ăn sáng, vừa nghe radio.
Thông tin mới nhất của Chính phủ cập nhật, lô nhà đầu tiên đã được xây dựng xong, kể từ hôm nay những ai có điểm tích lũy đạt tiêu chuẩn có thể tiến hành nhận mua, tiếp theo sẽ tiếp tục phát triển sang giai đoạn hai, cố gắng giải quyết vấn đề nhà ở.
Ngoài ra, các đợt tuyển dụng mới đã bắt đầu, các cửa hàng chính thức, nhà máy thực phẩm, nhà máy vôi, đồn điền, tuần tra an ninh,...
Đồng thời, còn thông báo một số vị trí công chức đang bị thiếu, trân trọng mời những ai có năng lực đến phỏng vấn.
Khu thành phố mới đang từng bước hoàn thiện và vận hành.
Khương Ninh cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, dù sao thì cô cũng không có khả năng sẽ làm việc đó, nên quyết tâm làm việc đang làm cho xong.
Vừa ăn sáng xong, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.
Tần Xuyên dẫn theo con trai xuất hiện: "Em dâu, nhà anh đang thi công không an toàn, sợ không cẩn thận làm thằng bé bị thương, có thể gửi ở nhà em một hôm không?"
Người sống sót đang không ngừng di chuyển đến khu thành phố mới, khu thành phố cũ ngày càng không an toàn, mà hắn ta lại đang vội trang hoàng nhà đuổi kịp tiến độ, suốt ngày ngâm mình ở công trường, thật sự không yên lòng bỏ con trai ở nhà một mình.
Tần Mục, con trai cưng của Tần Xuyên, khoảng tám chín tuổi, trắng nõn mềm mại, mặc bộ âu phục nhỏ đẹp trai, đeo một chiếc cặp sách siêu to.
Khác với người ba ruột là thương nhân nói nhiều của mình, Tần Mục trông lịch sự thanh tú hơn nhiều, vẻ mặt thẹn thùng không tự nhiên.
Sau này chính là hàng xóm cách một bức tường, hơn nữa đều đã đưa tới cửa rồi, Khương Ninh khó mà từ chối: "Được, để Đậu Đậu chơi cùng thằng bé, nhưng anh đừng quên đến đón đúng giờ đó.”
“Được, làm phiền mọi người rồi.”
Tần Xuyên không đi vào, đứng ở cửa khích lệ con trai: "Chơi với em gái đi, ba ở ngay sát vách, tối nay qua đón con.”
Tần Mục có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.
Khương Ninh dẫn Tần Mục vào nhà: "Đậu Đậu, có bạn mới tới.”
Đậu Đậu đang ở lầu hai ăn chuối tiêu với chó con nhanh chóng lau miệng, giấu đồ xong còn không quên súc miệng, sau đó mới đi xuống.
Quái vật hai chân xa lạ? Chó con híp mắt đi xuống lầu, nhanh chóng dùng móng vuốt đóng cửa cầu thang lại, không cho phép nhóc đó lên lầu hai!