Hành động lẳng lơ của anh chó thiếu chút nữa làm cho Khương Ninh bật cười, hai đứa này càng ngày càng giống nhau rồi.
Phòng khách ở lầu một vẫn còn rất đơn sơ, chỉ bày những đồ dùng trong khu nhà Cẩm Vinh, trông có vẻ bình thường không có gì khác lạ.
Thấy vẻ mặt Tần Mục hơi mất tự nhiên, Khương Ninh đề nghị: "Đậu Đậu, không phải em nói muốn ra sân sau trồng đồ sao, dẫn theo Tiểu Mục cùng chơi đi.”
Cô bé có khuôn mặt ngọt ngào rất hay cười, đôi mắt biết cười sáng long lanh, chủ động đưa tay tới kéo tay Tần Mục: "Anh Tiểu Mục, em dẫn anh đi xới đất trồng rau.”
Lần đầu tiên thấy một bé gái trong sáng lại thích cười như vậy, Tần Mục nhất thời không thấy căng thẳng nữa: "Ừ.”
Cậu bé đặt cặp sách xuống, đi theo Đậu Đậu ra sân sau.
Sợ Tiểu Đậu chịu thiệt, chó con quyết đoán đuổi theo.
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng cười của hai đứa trẻ.
Khương Ninh đi qua nhìn, thấy Đậu Đậu đang dạy Tần Mục cuốc đất: "Anh Tiểu Mục, động tác của anh sai rồi..."
Trẻ con rất dễ hòa nhập với nhau, cô cũng không tính qua làm phiền tụi nhỏ mà vào không gian thử trồng củ sen.
Cô lấy ra một cái vại đặt ở góc vườn hoa đất đen, đổ mấy thùng nước vào trộn lẫn với bùn, sau đó trồng hai củ sen xuống.
Củ sen cô dự trữ trước thiên tai không nhiều lắm, gần như đều dùng làm món kho ăn sạch sành sanh.
Hy vọng có thể trồng thử thành công, nếu không củ sen sẽ bị tuyệt chủng mất.
Sau khi đi ra từ không gian, Hoắc Dực Thâm cầm chìa khóa xe định đi ra ngoài: "Anh đến Áo Viên một chuyến, xem thử chú Đồ có thể làm cửa hay không?"
Vốn là ba người một chó đều đi, nhưng hiện tại có Tần Mục tới, phải có người lớn ở trong nhà.
Khương Ninh dặn dò: "Bên kia chắc càng ngày càng loạn, anh đi đường phải cẩn thận.”
Mấy ngày gần đây đã có người lục tục vào ở các biệt thự trang hoàng xong, xe tải lớn ra vào không ngừng suốt ngày đêm, nhóm người giàu cũng liên tục chuyển đồ vào.
Ngày hôm qua khi cô đang tập thể dục trên sân thượng, tình cờ cũng có một phu nhân nhà giàu đi ra tản bộ, nhìn thấy bức tường cao ngất bên ngoài cùng với những ngôi nhà trát xi măng, ý cười của bà ta biến mất trong nháy mắt, vẻ mặt không che giấu được sự ghét bỏ.
“Nhìn xem thiên tai đã gây ra chuyện gì này, chó mèo gì cũng có thể trà trộn vào, sợ là sau này sẽ không còn được yên ổn nữa.”
"Ai nói không phải chứ, phía chính phủ cũng thật là, lúc trước hứa hẹn rất tốt, nói sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ an toàn của chúng ta, nhưng bây giờ thì sao? Thứ vớ vẩn gì cũng có thể mua nhà ở đây.”
“Mấy người đoán xem vừa rồi tôi ra cửa đụng phải ai? Tên trung gian họ Tần kia. Thói đời kiểu quần què, ngay cả hắn ta mà cũng có thể vào đây ở.”
“Không còn cách nào, chính là bởi vì bình thường mấy người cho hắn ta nhiều quá, nếu không hắn nào có tư cách ở chỗ này, thứ hắn ta có đều là nhờ hút máu từ trên người chúng ta.”
Khương Ninh lấy kính viễn vọng ra, ghi nhớ khuôn mặt của tất cả bọn họ.
Cái méo gì thế, tận thế đã ba năm rồi mà vẫn còn coi thường người khác.
Không phải là ỷ vào mình có gia thế tốt nên mới có thể tiếp tục ăn chơi trác táng sao, nếu ném mấy người đó ra bên ngoài, căn bản bọn họ sẽ không thể sống sót quá nửa ngày.
Đi dạo trong khu biệt thự thôi còn phải mang theo vệ sĩ, thói quen mất rồi!
Đến trưa, Tần Xuyên tới đón con trai về ăn cơm, thấy trên mặt và trên người thằng bé toàn bùn đất, phản ứng đầu tiên của hắn ta là kinh ngạc, sau đó cười ha ha: "Hiếm khi thằng nhóc con lại nghịch ngợm như vậy, không tệ.”
Con trai hắn ta vô cùng hướng nội, cho dù hắn ta có thường xuyên gọi con của anh em dưới quyền đến nhà chơi, thằng bé cũng rất ít nói chuyện, chớ nói chi là chơi bùn.
Đánh ba gậy cũng không phát ra tiếng rắm*, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây rồi.
*Chỉ những người ít nói, không giỏi giao tiếp.
*Chỉ những người ít nói, không giỏi giao tiếp.
Tần Mục lưu luyến không rời: "Ba, con còn chưa xới đất xong, còn phải trồng khoai lang và khoai tây nữa.”
“Đi thôi, tìm chú La ăn cơm trước." Tần Xuyên xoa đầu con trai: "Nhà chúng ta cũng có đất, đến lúc đó ngày nào cũng cho con trồng khoai lang.”
Bỏ con trai qua một bên, hắn ta giải thích với Khương Ninh: "Đứa nhỏ này mắc chứng tự kỷ nhẹ, chẳng những nhát gan còn hành động gần như câm điếc, cô làm thế nào mà khiến nó hoạt bát lên vậy?"
Mấy năm nay phương pháp gì hắn ta cũng thử, nhưng đều không có hiệu quả.