Không giống như Vương Mỹ Lệ, địa vị của các cô trong gia đình tương đối thấp, mọi thứ đều do người chồng là trụ cột gia đình quyết định.
Tuy nhiên, những người đàn ông cũng ghen tị với tên xấu xí, nếu bọn họ có một người vợ xinh đẹp như vậy, đừng nói đến việc làm người hầu cho vợ, ngay cả làm trâu làm ngựa cũng vui lòng.
Bọn họ đều quen nhau cả, sau khi chào hỏi nhau, Khương Ninh đưa quà cho Tần Xuyên.
Đến tay chính là rượu cùng thuốc lá, khiến Tần Xuyên kinh ngạc không thôi, những thứ hiếm có này càng ngày càng ít, đặc biệt là sau trận siêu động đất, hắn ta còn tốn rất nhiều công sức mới có thể lấy được một ít.
Hai người này rất có bản lĩnh.
Bản thân Tần Xuyên ngày thường cũng không được hút các loại có thương hiệu hàng đầu, giờ vừa ngửi được mùi liền phát nghiện.
Vội vàng mở túi ra, ngoài việc phân phát cho các huynh đệ, hắn ta cũng không quên đưa một điếu cho Hoắc Dực Thâm.
Hoắc Dực Thâm lịch sự từ chối: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”
Những người khác thì không khách sáo, ai cũng giống như mèo ngửi thấy mùi cỏ bạc hà, cực kỳ say mê.
Bữa tiệc nhập hội rất phong phú, thịt gà khô, thịt vịt khô, thịt xông khói, còn có thịt ba chỉ tươi, cũng như tất cả các loại hải sản khô, đồ uống cùng rượu trắng.
Tổng cộng có bốn bàn, hai bàn dành cho phụ nữ và trẻ em, một bàn dành cho đàn ông, ba người cha con Tần Xuyên và Khương Ninh một bàn, còn có nhóm người Lão La ngồi một bàn.
Tên xấu xí tự động hạ mình xuống, ngồi cùng bàn với vợ.
Vương Mỹ Lệ quả thực rất hung dữ, nhưng cũng rất ranh ma, lén lút bỏ thịt vào bát của chồng.
Mọi người nói lời chúc mừng, sôi nổi hòa nhập ăn cơm.
Khương Ninh chú ý, mặc dù Tần Xuyên đang cười, nhưng rõ ràng không có cảm giác hứng thú như hai ngày trước, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc ra bên ngoài, trông có chút mất mát.
Nhìn theo ánh mắt hắn ta, vẫn còn thừa rất nhiều chỗ cho những đứa trẻ.
Những vị khách mà hắn ta thực sự muốn tiếp đón, cuối cùng cũng không đến.
Thiên tai tận thế, có hôm nay không có ngày mai, không được phụ thuộc vào người khác để có thức ăn ngon cũng không thể thất vọng.
Khương Ninh thu hồi suy nghĩ, tập trung ăn cơm.
Ước chừng có vài chị dâu phụ trách, có vài món hơi bất ổn, có mấy món lại không tệ.
Trẻ con thấp bé lại nhút nhát, Khương Ninh cảm thấy hương vị rất ngon, đều gắp cho Đậu Đậu nếm thử.
Đã lâu lắm rồi mới náo nhiệt như vậy, bốn bàn người cùng nhau ngồi ăn cơm, đàn ông uống rượu, phụ nữ trò chuyện, trẻ con cố gắng gắp thức ăn vào trong bát, thỉnh thoảng có tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Ồn ào đến mức khiến tai Khương Ninh ù đi.
Đặc biệt là những lái buôn hạng hai này, bọn họ không chỉ giỏi buôn bán, mà thiếu chút nữa đã lộ vỏ bọc.
Mùi thịt, hương thơm của đồ ăn, cùng tiếng ồn ào xen kẽ nhau.
Tần Xuyên và những người khác thay phiên nhau thuyết phục bọn họ uống rượu, ngay cả Hoắc Dực Thâm hầu như không chạm vào rượu cũng phải uống vài ly, Khương Ninh cũng không tránh được.
Ăn uống no nê rồi thì phải nhanh chóng rút lui, nếu không cuộc trò chuyện sẽ không kết thúc trong ba ngày ba đêm.
Chó con bị rất nhiều trẻ con vây xem, ánh mắt không giấu được cơn thèm thịt nên tâm trạng rất không tốt, luôn cảm thấy có điêu dân muốn hại nó, thậm chí một ngụm thức ăn cũng chưa động vào.
“Ư ư ư…”
Đậu Đậu lấy thịt khô ra cho nó ăn: “Đừng sợ, Cola.”
Sợ cái quỷ, nó là lo lắng rằng ăn nhiều quá sẽ khiến con sen không vui.
Ba người một chó ăn đến căng bụng, đi dạo quanh khu biệt thự để tiêu thực.
Một ngôi nhà theo phong cách Tây đẹp lay động lòng người, hàng rào gỗ trắng, sân vườn, đài phun nước, bể bơi, ô che nắng, ghế bãi biển, mỗi gia đình tranh nhau khoe sắc, ngôi nhà đối diện được cải tạo trở nên nghệ thuật hơn, khiến người ta cảm thấy như đang ở trong một con phố mới lạ đầy lãng mạn.
Ngược lại, lại có hai căn biệt thự gây mất hứng!
Mỗi biệt thự đều đã có người ở, mỗi gia đình đều sở hữu máy phát năng lượng mặt trời hoặc máy phát điện, các quý cô tổ chức tiệc trà theo nhóm, trang điểm lộng lẫy, váy áo sang trọng.
Cũng may, Khương Ninh không hâm mộ, nhưng ngắm cho thỏa mãn con mắt cũng không tồi.
Đây là lợi ích của việc sống trong khu biệt thự, cho dù bạn có cao giọng đến đâu cũng không phải lo lắng, điều quan trọng nhất là ở đây có người đẹp.
Sau khi quay lại, thấy biệt thự ở vị trí trung tâm không chỉ được cải tạo, mà còn xây thêm một tòa nhà mới bên cạnh, xa hoa lộng lẫy như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích.
Trên đường chính, phu nhân giàu có mặc sườn xám thời trang cao cấp, đàn ông mặc vest đi giày da, các tiểu thư mặc những chiếc váy tinh xảo để lộ bờ vai cùng tấm lưng như ngọc.
Đây đều là những người giàu có trong khu biệt thự, lúc này đang đứng hai bên đường chính thấp giọng nói chuyện, không biết trước kia thì phải tiếp đón long trọng đến mức nào.
Khương Ninh liếc nhìn biệt thự ở vị trí trung tâm: “Phỏng chừng nhà họ Dung sẽ đến.”
Cho dù đã ở thành phố Phượng hơn mười năm, Hoắc Dực Thâm vẫn không thân quen: “Nhà họ Dung?”
“Nhà giàu số một ở thành phố Phượng, lập nghiệp từ bất động sản, một năm trước thiên tai đã giành được vị trí đầu tiên trong danh sách người giàu quốc gia.”
Sợ anh không có ấn tượng, Khương Ninh tiếp tục tán gẫu: “Đừng nhìn thành phố Phượng kia không lớn, nhưng lại cực kỳ nhiều đại gia, ba chiếc siêu xe hoang dã mà chúng ta thu thập được, đều là của cậu ba nhà họ Dung.”
Vừa nói xong, liền nhìn thấy nhóm người giàu có trên đường chính sôi nổi xếp hàng chào đón…