Sau trận động đất, các loại vật tư như đồ nội thất, quần áo, các công cụ dụng cụ bị thiếu rất nhiều, cho dù có đào chúng ra từ trong đống đổ nát thì cũng đều là đồ cũ kỹ và tồi tàn.
Phàm là những thứ còn nguyên vẹn thì giá giao dịch không hề rẻ.
Nhưng mặt khác, các vật tư cung cấp cho đời sống sinh hoạt lại tương đối dồi dào, bao gồm rau rừng khô, cây giống khoai lang khô, rau dưa khô, còn có cả rau tươi, khoai tây, khoai lang đỏ.
Không nhiều lắm nhưng cũng không hề rẻ.
Bọn họ đi dạo rất nhanh sau đó đi đến trung tâm mua sắm do chính phủ mở.
Mặt tiền của cửa hàng không lớn, cảm giác khá giống với Hợp tác xã Cung – Tiêu của mấy chục năm trước, nó được ngăn cách bằng một cái quầy tính tiền, nếu bạn chắc chắn muốn mua một thứ gì đó sẽ có người lấy giúp bạn.
Trà, thuốc lá, rượu tất cả đều có, khỏi phải nói đến khoai tây hay các loại rau xanh gì gì đó, xét về chủng loại và hình thức thì tốt hơn rất nhiều so với chợ thương mại.
Về phía vật tư của chính phủ, phần lớn đều mua từ cục lương thực, không lấy hàng hóa trao đổi hàng hóa, chỉ chấp nhận tiền giao dịch.
Tiền giao dịch?
Thấy cô cảm thấy khó hiểu, người phục vụ giải thích: “Nó tương đương với thẻ ngân hàng trước đây, nếu muốn kiếm tiền giao dịch thì cô có thể đến các trung tâm công tác để dùng vật tư đổi, hoặc là đi làm kiếm tiền, hiện tại tiền lương của chúng tôi cũng được trả bằng tiền giao dịch.”
Khương Ninh cũng có chút ấn tượng, một chai Mao Đài bình thường có thể đổi được một trăm đồng tiền giao dịch, nhưng nếu bán nó ở cửa hàng thì có giá một trăm ba mươi tệ, lợi nhuận mà phía chính phủ kiếm được chính là dựa vào sự chênh lệch giá này.
Đến cũng đã đến rồi, Khương Ninh vẫn đi tới đó.
Quả nhiên có rất nhiều thông tin đã được đổi mới, một cân khoai lang đỏ có giá một đồng tiền giao dịch, khoai tây có giá không phẩy tám đồng tiền giao dịch, trà, muối, rượu và đường là những mặt hàng xa xỉ, nhưng so với chúng thì thuốc lại càng đắt hơn.
Thuốc cảm, các loại thuốc kháng sinh đều có giá cao trên trời, ngay cả thuốc đông y cũng không hề rẻ, mỗi loại thuốc đều có một mức giá khác nhau, giá cụ thể có thể thương lượng được.
Có một số vật tư muốn giao dịch không có trong danh sách của chính phủ.
Khương Ninh ngừng lại suy nghĩ hồi lâu, ba người đi dạo một vòng trong khu Tân Thành, trong lúc vô tình bọn họ đã đi đến một con phố có đồn cảnh sát.
Cô nhìn thấy hai cư dân của Áo Viên quen thuộc, bọn họ đã chuyển vào tòa nhà thương mại.
Đồn cảnh sát vẫn mở cửa làm việc nhưng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong ba năm qua, hai người đi đường vòng theo bản năng.
Sau khi quay về khu nhà Quang Minh, hai chân cô mỏi đến rã rời, từ xa có thể nhìn thấy một nhóm người vây quanh cửa của khu nhà, hình như đang xảy ra tranh chấp gì đó.
“Mấy người có thái độ gì vậy?” Một giọng nói kích động vang lên: “Trước đây bọn tôi vẫn thường hay đến đây, tại sao bây giờ lại không vào được?”
Nhân viên bảo vệ nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Xin lỗi, vì lý do an toàn, khu chung cư đã thống nhất đưa ra quyết định không phải là chủ sở hữu của khu vực này thì không được vào, nếu mọi người có việc cần vào đây thì có thể báo chủ nhà ra đây dẫn vào.”
“Vì lý do an toàn là có ý gì? Bọn tôi trông giống đám trộm cắp hay cướp bóc lắm à.”
“Nếu không cho tất cả bọn tôi đi vào, sao bọn tôi có thể báo chủ nhà đến đây dẫn vào chứ? Tôi thấy anh chính là kẻ mắt chó coi người thấp*, người đội lốt chó, mắt để trên đỉnh đầu đó.”
*Mắt chó coi người thấp: Đây là cách nói ẩn dụ để chỉ những kẻ ỷ vào quyền thế, địa vị hoặc sự giàu có mà coi thường hoặc khinh rẻ người khác.
Vẻ mặt của nhân viên bảo vệ vẫn không thay đổi: “Quy định đã được ban hành, mong mọi người sẽ không gây náo loạn ở đây.”
“Bọn tôi cứ gây sự đấy thì làm sao? Trước đây ngày nào bọn tôi cũng đến nhưng không có việc gì, dựa vào đâu mà bây giờ lại không cho bọn tôi vào!”
Người nói có hơi kích động, không ngừng khoa tay múa chân, suýt chút nữa là chọc trúng vào người nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ bẻ ngược hai cánh tay người đó bắt chéo ra sau lưng, khiến người nọ đau đớn hét lớn.
Đội nhân viên bảo vệ đi lên vây quanh, họ lấy cây côn ra bao vây tất cả những người đó lại: “Nếu mấy người còn gây rắc rối thì đừng trách tôi không khách khí, tôi sẽ dẫn mấy người đến đồn cảnh sát.”
Khương Ninh đi tới, khi thấy rõ người bị bao vây là ai, cô lập tức cau mày nói: “Dừng tay, bọn họ là bạn của chủ nhà số bốn mươi chín.”