“Chị.”
Nhìn thấy Khương Ninh, tên xấu xí vui vẻ ra mặt: “Bọn tôi đến tìm ông chủ, nhưng chó giữ cửa không cho vào.”
Đội trưởng đội bảo vệ giải thích: “Không phải là không cho vào, vì nghĩ cho sự an toàn của khu chung cư, không phải nhân viên thì không được vào, trừ khi chủ sở hữu đến.”
Uỷ ban yêu cầu như vậy cũng không sai, dù sao bây giờ bên ngoài thật sự rất hỗn loạn, nếu như chó, mèo linh tinh các thứ đều có thể tùy tiện lẻn vào, thật sự là không thể đảm bảo an toàn.
Nhưng vì sao cô không nhận được thông báo?
Khương Ninh đề xuất: “Nếu có quy định không được vào thì hai người có thể hỗ trợ chuyển lời giúp họ.”
“Xin lỗi cô, đội bảo vệ chúng tôi không có nghĩa vụ này.”
Ừm, thú vị đấy.
Khương Ninh hỏi ngược lại: “Không cho vào, cũng không chuyển lời giúp, còn không được gọi điện thoại, muốn như nào đây?”
Tên xấu xí và những người khác rất tức giận: “Chị, rõ ràng là họ đang cố làm khó chúng ta.”
Hai bên không ai nhường ai và sẵn sàng gây chiến với nhau.
Đừng thấy đám người của tên xấu xí giỏi chào hàng, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của đội bảo vệ, đánh thật thì chỉ có chịu thiệt thôi.
Rõ ràng là đội bảo vệ cố ý, tỏ rõ ý không cho họ vào.
Khương Ninh dùng cách “thả con săn sắt, bắt con cá rô”, cô nói với tên xấu xí: “Hai người có đang vội không? Lát nữa tôi bảo Tần Xuyên ra đón rồi chuyển lời giúp.”
Đám của tên xấu xí nào dám để ông chủ đến đón: “Cũng không phải việc gì gấp lắm, chúng tôi chỉ đến tìm ông chủ thôi.”
“Hay cứ về trước, đến lúc đấy bảo ông chủ của mấy người ra làm thủ tục đăng ký xong là được vào.”
Bây giờ chỉ có thể làm như vậy, nhưng lửa giận trong lòng mọi người đang cháy phừng phừng, đám chó má chết tiệt này ức hiếp người ta quá đáng!
Khương Ninh cũng cảm thấy khó chịu đối với những thủ đoạn của Ủy ban, nhưng Ủy ban là người đặt ra yêu cầu, tìm đội bảo vệ cũng vô ích.
Hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn nóng giận của mình, cô kéo Đậu Đậu vào trong.
“Cô gì ơi.” Bảo vệ chặn cô lại: “Cô không được vào trong.”
Khương Ninh trừng mắt: “Tôi ở căn hộ số 50, lúc tôi đi ra không nhìn thấy à?”
“Xin lỗi cô, vì chưa đăng ký trên dữ liệu, chúng tôi không thể chứng minh cô là chủ sở hữu căn hộ số 50, hơn nữa chủ sở hữu căn hộ số 50 chưa nộp phí tài sản.”
Khương Ninh bỗng tức giận: “Thành lập Ủy ban có thông báo cho tôi không? Nói nộp phí tài sản từ bao giờ? Quy định mới về việc ra vào có thông báo đến từng người không?”
“Xin lỗi cô, chúng tôi chỉ đang thi hành nhiệm vụ thôi.”
“Thế nên căn nhà tôi mua đang ở trong đó, bây giờ tôi không được về nữa?”
“Xin lỗi cô, nếu cô không thể chứng minh cô là chủ sở hữu chung cư, chúng tôi không thể cho cô vào.”
Khương Ninh hoàn toàn hiểu rồi, đây là thủ đoạn của đám nhà giàu đó, họ muốn đuổi những người không cùng giai cấp với họ ra khỏi đây.
Hay, hay lắm!
Ánh mắt Khương Ninh lạnh như băng: “Nếu hôm nay phải vào bằng được thì sao?”
“Vậy chúng tôi buộc phải làm theo quy định, mong các vị lượng thứ.”
Khương Ninh buông tay, bảo Đậu Đậu đi ra xa.
Sau đó, cô sải bước vào trong.
Bảo vệ giơ tay ra định cưỡng chế giữ cô lại.
Bỗng Khương Ninh nắm tay thành nắm đấm, đánh thẳng vào huyệt quan nguyên trên bụng anh ta.
Ra tay nhanh như chớp, sử dụng toàn bộ sức mạnh.
Huyệt đạo bị đánh mạnh, bảo vệ ngã ra xa mấy bước rồi ngã xuống đất, không kịp thở mà ngất đi.