Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 521 - Chương 522

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 522 -

Thấy cô đánh người, các nhân viên bảo vệ khác cũng ùn ùn kéo lên.

Hoắc Dực Thâm ra tay, những tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên.

Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì người khác không còn cơ hội để trở mình.

Hai người bị đạp bay, ba người trật khớp tay, một nhân viên bảo vệ bị túm cổ đập vào kính của vọng gác.

Cửa kính vỡ loảng xoảng!

Đậu Đậu cũng không rảnh rỗi, đột nhiên xoay người, giơ chân đá vào cằm đối phương, sau đó đấm liên tục. bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ

Nhiều năm nghiên cứu về huyệt vị, Khương Ninh toàn chọn vào huyệt vị đặc biệt để đấm, ra tay cứ phải gọi là chuẩn không cần chỉnh.

Đương nhiên cô cũng có khống chế lực tay, chỉ khiến họ bị thương chứ không phải đòn trí mạng.

Bọn họ phải cảm ơn quận Tân Thành, mà Khương Ninh phải sống ở đây mấy năm, không thì cô sẽ hủy diệt toàn bộ mà không hề do dự.

Mười người bảo vệ bị đánh gục trong chớp mắt, từng người một nằm trên đất kêu ai oán.

Một nhóm tuần tra an ninh khác nghe thấy tiếng động liền vội vã cầm vũ khí chạy tới.

A a a!

Tên xấu xí suýt nữa thì hét tiếng chuột chũi, chị gái đẹp trai quá.

Đánh, đánh vào chỗ hiểm đi, một đám chó má!

Đối diện với sự tức giận của bọn họ, thậm chí Khương Ninh còn không chớp mắt, dồn toàn bộ cơn tức giận tích tụ trong khoảng thời gian này lên nắm đấm của mình.

Có vài người trời sinh thích được voi đòi tiên.

Bạn lùi một bước, người ta tưởng bạn sợ rồi sau đó tiến thêm mười bước.

Bạn lùi hai bước, bọn họ hả hê đắc ý, cứ phải ép người khác đến bước đường cùng.

Hôm nay không ra oai với họ một chút, khéo người ta nghĩ mình là chuột cống thật, không nhận ra con người hay là như nào khác?

Khương Ninh không đánh vào huyệt vị nữa, cô giật lấy gậy chống cháy nổ của bọn họ.

Đánh, tránh vào điểm trí mạng, đánh đến chết, đánh như giã lạc!

Vài người họ vây quanh Hoắc Dực Thâm, anh nhanh chóng gỡ tay họ ra, đá mạnh ra xa.

Chiếc Maybach lao từ bên kia sang, định lao vào khu chung cư, tiếng nhạc trong xe ầm ĩ…

“Ruỳnh!”

Một bóng người lao mạnh vào.

Túi khí an toàn bung ra, cậu ba nhà họ Dung ngồi ở ghế lái đạp phanh trong vô thức.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Khi gã ta mở cửa xe và bò ra khỏi túi khí, đã có bốn năm nhân viên bảo vệ đang la hét nằm trên mui xe.

Đm, ai mà đỉnh vậy, đại sát tứ phương!

Nam, nữ, ơ, hay là trẻ con?

“A!!!”

Một bóng người lao về phía họ, cậu ba nhà họ Dung ngồi xuống ôm đầu trong vô thức.

Khá đấy, suýt nữa thì ném trúng!

“Dừng tay!”

Một giọng nói giận dữ và thô lỗ vang lên.

Vệ sĩ mặc vest đen xuất hiện, cầm súng nhắm vào Khương Ninh từ xa.

Khương Ninh tử tế đề nghị: “Tôi đây rất là không thích ai cầm súng chĩa vào người tôi.”

“To gan, dám làm loạn ở khu nhà Quang Minh, cũng không biết nhìn xem đây là địa bàn của ai…”

“Có bị điếc không? Còn chĩa súng vào người tôi lần nữa, các anh tự gánh hậu quả.”

“Ngông cuồng thật, a…”

Khẩu súng trong tay đột nhiên rơi xuống, vệ sĩ mặc vest đen cầm con dao găm quân dụng trong tay lên.

Hoắc Dực Thâm đánh bay con dao.

Khương Ninh thậm chí còn không có cơ hội thể hiện.

Cô đi qua nhặt súng lên, sau đó dí vào trán tên vệ sĩ, cười khẩy: “Bị người khác dí súng vào đầu có cảm giác như nào?”

Máu của tên vệ sĩ chảy không ngừng, đau đến mức tái nhợt cả mặt mày.

Khương Ninh chế giễu: “Thân thủ gà mờ như vậy, nhà nào mù mắt mới thuê anh, sợ là não người ta rơi ra rồi mà anh còn không biết.”

Tên vệ sĩ cắn chặt răng.

“Tôi thu súng của anh rồi, coi như là trả giá cho việc xúc phạm tôi.”

Khương Ninh nhìn những người giàu có đang đứng vây xem từ xa, cô giơ súng lên bắn mà không hề do dự.

Tiếng hét chói tai vang lên, đàn ông hoảng loạn chạy trốn, đàn bà thì mặt mũi tái mét.

Trước kia tế nhị, khéo léo bao nhiêu thì giờ lại thất thố, nhếch nhác bấy nhiêu.

Khương Ninh nhìn nhân viên bảo vệ bị thương nằm la liệt dưới đất, lạnh lùng nói: “Bây giờ bọn tôi vào được chưa?”

Bình Luận (0)
Comment