Đậu Đậu biết vật tư rất quý giá, cô bé không thể tự kiếm vật tư nên vô cùng tiết kiệm, ngay cả dầu cũng không cho quá nhiều, cuối cùng…
Khó mà nuốt trôi.
Nhai như nhai mảnh vụn vậy, không có chút mùi vị gì của cải trắng cả.
Nhưng vì quá đói, ba người một chó cũng không chê, không được phép lãng phí thức ăn.
Buổi tối cả nhà ngồi trên ghế sô pha xem phim, đột nhiên bộ đàm vang lên âm thanh.
Giọng nói vô cùng kinh ngạc của Tần Xuyên vang lên: “Hôm nay mọi người gặp chuyện gì vậy? Tôi vừa trở về, đã có mấy người hỏi dò tôi về mấy người rồi.”
“Không có gì, chỉ đánh nhau thôi.”
“Đánh nhau?” Tần Xuyên kinh ngạc: “Hai người đánh ai?”
“Là người khác đánh chúng tôi.”
“Không thể nào.” Chỉ có cô hốt người ta thôi chứ!
Khương Ninh không giấu giếm, kể lại chuyện đã xảy ra.
Đầu kia đầu tiên là yên lặng, sau đó tức giận nói: “Hai người có ở nhà chứ? Bây giờ tôi đến.”
Tầng hai là không gian riêng tư, chỉ có thể chiêu đãi ở tầng một thôi.
Cũng không khó tưởng tượng, sau khi trải qua chuyện này, sau này chắc chắn hai bên sẽ như nước với lửa.
Tần Xuyên muốn qua gấp như vậy, chắc là lo lắng về mặt này.
Hai người chán ngấy cảnh đề phòng tính toán ở bên ngoài rồi, tưởng đến khu nhà giàu sẽ được sống thoải mái, cuối cùng còn phải chơi đùa với giới thượng lưu.
Tần Xuyên đến rất nhanh, còn dẫn theo con trai, mang theo cả đậu phộng và bia.
Nhìn cảnh này, chắc là không say không về rồi.
Khương Ninh không còn cách nào, chỉ đành lấy bếp nướng mini bằng điện của mình ra, bảo Đậu Đậu đi cắt rau hẹ, hái cà, bắp đến.
Tần Mục vội vàng đuổi theo: “Đậu Đậu, để anh giúp em.”
Hai người đến sân sau, cậu bé móc mấy cây kẹo mút ở trong túi ra: “Đậu Đậu, sao em không để ý đến anh?”
Đậu Đậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Anh Tiểu Mục, mấy ngày nay em bị bệnh không thoải mái lắm.”
“Có phải em không thích bọn họ nên mới không chơi với anh không?” Tần Xuyên đột nhiên kéo tay cô bé: “Anh không chơi với bọn họ nữa, sau này chỉ có hai chúng ta chơi với nhau thôi.”
Thật ra thì, cậu bé cũng không thích bọn họ.
Lúc ăn uống, bọn họ luôn vây lại nhìn chăm chú, còn không ngừng nuốt nước miếng.
Tay không rửa sạch sẽ đã sờ lên quần áo của cậu bé, có lúc còn trộm đồ.
Tần Mục biết bên ngoài rất loạn rất khó khăn, cũng không có nói ghét bọn họ, chỉ là mỗi lần chơi chung với bọn họ, cậu bé luôn cảm thấy mình rất khác người, nhưng ba lại rất tận hưởng, luôn nói mấy chú dẫn con mình đến.
Ngày tổ chức tiệc nhập hội, bọn họ vây quanh bữa tiệc, nhìn chằm chằm Cola chảy nước miếng.
“Nhưng mà…” Đậu Đậu có hơi do dự: “Em rất bận, không thể chơi với anh mỗi ngày được.”
“Khi nào em hết bận lại chơi với anh.”
Đậu Đậu suy nghĩ một chút: “Được rồi, nhưng em không thể chơi với anh quá lâu đâu.”
Tần Mục rất vui, nhét kẹo mút vào trong tay cô bé.
Cá nướng được làm xong rất nhanh, mùi thơm bay khắp phòng, da cá chấm với nước tương, ăn rất ngon.
Tận thế đã được ba năm, Tần Xuyên không ngờ giới thượng lưu còn bài ngoại như vậy.
Xã hội thượng lưu thì sao? Cũng ăn ngũ cốc hoa màu thôi, chẳng lẽ bọn họ có thể thả bom có mùi thơm.
“Những người khác thì còn khá tốt, bị ba năm tận thế mài giũa rất nhiều, bình thường nói chuyện vẫn còn khá khách sáo, nhưng bây giờ lại tập trung lại với nhau, mấy loại thích bắt nạt kẻ yếu lại bắt đầu rồi.
Bọn họ có vật tư trong tay, cũng có chút quan hệ với phía chính phủ, nhưng không có mối quan hệ gì là vững vàng cả, nói tới nói lui đều là mấy bà nhà giàu đó ăn nói ngu ngốc thôi.
Ba bà họp lại thành một cái chợ, không chà đạp người khác thì không có cảm giác tồn tại.
Nhưng mà, nhà họ Dung và bọn họ khác nhau.
Quan hệ giữa bọn họ với chính phủ vẫn rất vững, bọn họ bỏ của cho thành phố nên mới xây dựng được như vậy.
Lần này nhà họ Dung về đây, phía chính phủ đã dành ra rất nhiều phúc lợi, chẳng những cho phép vệ sĩ của nhà họ Dung cầm súng, mà còn cho một miếng đất lớn trong thành phố mới, để bọn họ giúp đỡ phát triển lại kỹ thuật công nghệ, mở nhà xưởng và vườn trồng trọt, phát triển công thương nghiệp ở thành phố mới.
Hôm nay mấy người ra tay, đánh gục vệ sĩ của bọn họ, tôi lo nhà họ Dung sẽ không cho qua dễ dàng, nên hai người nên đề phòng một chút.”