Khương Ninh không quan tâm đến những thứ này, cô chỉ nghe theo đạo lý của nắm đấm thôi.
Vì để sống, cô đã nhịn rất nhiều rồi, nhưng con người ai cũng có ranh giới cuối cùng của mình, đừng tưởng ném phân vào mặt cô mà còn bắt cô phải cười.
Cô không làm được!
Nhà họ Dung? Căn cứ tư nhân mà cô cũng đã nhổ được hai cái rồi, còn sợ gì bọn họ nữa.
“Cảm ơn anh Tần đã nhắc nhở.” Khương Ninh mỉm cười: “Người không khinh mình, mình không bắt nạt người, người đã khinh mình, mình phải trả lại gấp trăm lần.
Nếu đã vào đây ở, chúng tôi cũng không có ý định dọn đi.
Lần này chỉ đánh bị thương tay của vệ sĩ, đã là nể mặt bọn họ lắm rồi.
Nếu còn có lần sau nữa, không thể chỉ có một tay là có thể giải quyết được, nếu ai không tin, để bọn họ đến thử xem!”
Hôm nay cô đã nói ra lời này: “Sau này nếu ai hỏi thăm anh, anh cứ nói sự thật là được.”
Tâm trạng Tần Xuyên rất phức tạp, trừ việc tức giận đám người kia mắt chó khinh thường người khác, trong lòng còn cảm thấy hai người này làm lớn chuyện rồi.
Đi một mình một cõi khó khăn thế nào, thật ra chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển, không cần phải bướng bỉnh đi mãi trên một con đường như vậy.
Dẫu sao, nhà họ Dung không phải dễ chọc.
Nhưng nghe Khương Ninh nói vậy, hắn ta cũng nhiệt huyết sôi trào.
Lúc còn trẻ hắn ta cũng từng làm việc không để ý đến hậu quả, nhưng cuộc đời lại vả cho hắn ta sấp mặt, buộc phải học cách uốn gối cúi đầu.
Những năm tận thế này, càng vì sinh tồn mà bị đánh rớt răng mất máu, còn đáng sợ hơn trước kia gấp trăm lần.
Khương Ninh nói không sai, không ăn trộm không cướp giật, gặp bao trắc trở mới mua được nhà, có quyền hạn đăng ký ở phía chính phủ, đám người giàu cùng nhau gạt bỏ bọn họ, ngay cả cửa cũng không cho vào.
Có nhịn cũng không thể nhịn được nữa, làm gì có đạo lý không đánh trả.
Hắn ta cầm bia uống ừng ực: “Dù có lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng sẽ đồng hành với hai người!”
Mẹ nó chứ, không phải chỉ là mạng thôi sao!
Có bạn, không cô đơn.
Cùng lúc đó, trong nhà họ Dung đèn đuốc sáng choang.
Ông cụ Dung ngồi ở trên ghế sô pha không giận tự uy, ánh mắt nhìn quản gia vô cùng ác liệt: “Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quản gia cúi đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Lão gia, chuyện xảy ra hôm nay không liên quan gì đến nhà họ Dung cả, thật ra chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm?” Ông cụ Dung trầm mặt: “Khu nhà tăng mạnh số lượng nhân viên quản lý, bảo đảm chủ nhà được an toàn còn dễ hiểu, nhưng ai lại ra lệnh không cho chủ nhà vào?”
Quản gia nói thật: “Lão gia, chuyện này đúng là do tôi sơ sót, nhà họ Dung đảm nhiệm chức chủ tịch Ủy ban Chủ sở hữu cũng chỉ là cái danh thôi, người thật sự quản lý nhân viên là phó chủ tịch- bà Tiêu của nhà họ Tiêu.
Theo thỏa thuận ban đầu, bà ấy xử lý công việc hằng ngày, còn chuyện quan trọng của Ủy ban Chủ sở hữu thì sẽ cùng nhau quyết định.
Không ngờ bà ấy lại tự quyết định hết, chẳng những đuổi chủ nhà số 49 và 50 ra ngoài, còn sắp xếp bảo vệ mượn cớ gây khó dễ.”
Đúng là ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi đi gây sự.
Ông cụ Dung nhắm mắt, hồi lâu mới nói: “Hai nhà này có lai lịch gì?”
“Nhà số 49 là một con buôn hàng secondhand, những năm thiên tai này dựa vào việc mua đi bán lại vật liệu mà kiếm được không ít tiền, còn người nhà số 50…”
Quản gia có hơi do dự: “Bọn họ có quan hệ mật thiết với nhà số 49, hẳn là bạn bè hoặc là quan hệ lợi ích, lai lịch tạm thời còn chưa tra rõ.”
“Không rõ lai lịch?” Ông cụ Dung hít thở sâu: “Lai lịch của người ta mà không điều tra ra được, vậy mà mấy người còn dám làm bậy?”
Quản gia lau mồ hôi, cúi đầu không dám nói gì.
“Bây giờ phải xử lý thế nào?”
"Lão gia, đúng là Ủy ban Chủ sở hữu có lỗi trước, nhưng người của nhà số 50 ra tay rất ác, đánh hai mươi tên vệ sĩ bị thương hết, bị thương còn rất nghiêm trọng.
Bọn họ không chỉ khiến người ta bị thương, còn hủy luôn một tay của vệ sĩ, ngay cả súng cũng bị cướp hết, như thế này là không nể mặt mũi nhà họ Dung.