Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 536 - Chương 537

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 537 -

Khương Ninh thật sự không hiểu nổi, cô chỉ mua một căn nhà thôi mà, sao nhiều người lại xem cô như là cái đinh trong mắt vậy?

Nhưng mà, dù sao chuyện này cũng phải kết thúc, cuối cùng cô cũng nhẹ giọng nói: “Nếu là hiểu lầm, lần này tôi không nhắc lại chuyện cũ, nhưng lần sau thì không dễ nói chuyện như vậy đâu.”

Nói xong, Khương Ninh đạp chân ga, Hummer lao vút ra ngoài.

Cậu ba nhà họ Dung hít khói, suýt chút nữa nổi điên tại chỗ.

Mẹ nó, chiếc siêu xe địa hình cuối cùng của gã ta, giờ chỉ còn lại đống sắt vụn!

Ôi mẹ nó chứ!

Rời khỏi khu nhà, Khương Ninh khó hiểu nói: “Anh nói xem, cậu ba nhà họ Dung kia muốn làm gì?"

Hoắc Dực Thâm không thể nào hiểu được suy nghĩ của con nhà giàu, một lúc lâu sau mới nói: “Lần trước gã ta không để ý đến mặt mũi bạn mình nói chuyện thay em, lần này lại cố ý đụng xe như vậy, chắc là muốn tìm lý do tiếp cận.”

Khương Ninh cũng không nghĩ ra, có quỷ mới biết đám con nhà giàu muốn làm cái gì.

“Ý anh là, gã ta biết cái gì đó, nên cố ý tiếp cận hả.”

Ý cô là ba chiếc xe kia, hoặc là không gian bí mật.

Có lẽ, gã ta truy ra chuyện ở Áo Viên thông qua Dương Kiệt, thậm chí còn suy nghĩ sâu hơn.

Nhà họ Dung dựa vào tài sản lớn khủng khiếp mới có thể sống trong ba năm tận thế thật thoải mái gọn gàng, thậm chí còn được tòa thị chính thành phố Phượng mời về để phát triển kinh tế, thì không phải người có đầu óc đơn giản.

Huống hồ lúc gặp lại lần nữa, sao Khương Ninh lại không nhìn ra, cậu ba nhà họ Dung đã thay đổi.

Hoắc Dực Thâm nghiêm túc nói: “Cho dù gã ta muốn làm gì, chúng ta lúc nào cũng phải cảnh giác.”

Trường học vừa được xây dựng cũng chưa có tuyển sinh, sau khi trao đổi với cấp trên, tạm thời cho Viện Nghiên cứu khoa học Y học Trung Quốc sử dụng, dùng để tuyển dụng và xử lý việc trồng trọt của thảo dược.

Lúc Khương Ninh lái xe vào, đã có rất nhiều người đến phỏng vấn và hỏi thăm.

Rất nhiều người sống ở tầng đáy không có thuốc, thấy có thể học chút y thuật hoặc là trồng chút thảo dược, cũng là chuyện khá có lợi.

Đáng tiếc, chẳng những yêu cầu có kiến thức cơ bản, hơn nữa chỉ bao một bữa cơm, mà lại không có tiền công.

Như vậy có khác nào là việc có tình yêu sẽ chiến thắng tất cả đâu, bọn họ còn chưa được lấp đầy bụng nữa đây này.

Biết được yêu cầu và chính sách như thế, rất nhiều người buồn rầu rời đi.

Người trong Viện Nghiên cứu khoa học Y học Trung Quốc cũng buồn rầu y hệt, không có kinh phí thì làm gì cũng khó khăn, bọn họ cũng muốn tuyển người phát lương lắm chứ, nhưng thời tiết ngày vô tận quá tệ, muốn nuôi trồng thảo dược đã tiêu tốn rất nhiều tinh lực rồi.

Chỉ với phòng trồng trọt giữ nhiệt thôi, đã dùng hết tất cả kinh phí, họn họ thật sự là vì yêu mà làm, chỉ muốn truyền đạt nền văn minh mấy ngàn năm thôi.

“Thấy Mã, có khi nào lần này chúng ta cũng về tay trắng không?”

Có học sinh buồn bực nói: “Lần trước chúng ta mang thảo dược về, xem như là bảo bối vậy, thế mà vẫn chết một nửa, còn lại thì phát triển cũng không ra sao.”

Trong lòng Mã Quang Niên nặng nề, nhưng vẫn an ủi: “Từ từ đi, sẽ khá lên thôi.”

Hummer quá nổi bật, mới vừa vào cửa trường học đã khiến tất cả mọi người phải chú ý đến.

Mã Quang Niên vừa thấy chiếc xe đã cảm thấy hơi quen mắt, chỉ thấy Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh bước xuống xe, ông ấy vui mừng không thôi: “Đồng chí Hoắc, đồng chí Khương, sao hai người lại đến đây.”

“Vừa hay chúng em ở gần đây, thấy hứng thú với việc trồng thảo dược, nên đến xem một chút.”

Lần trước khi hái thuốc bọn họ đã nói chuyện rồi, Khương Ninh là sinh viên trường y, Mã Quang Niên có ấn tượng rất sâu sắc với cô: “Em đến ứng tuyển hả?”

Khương Ninh cũng không thể ngày nào cũng đi làm, ngồi xổm trồng cây, hôm nay cô đến đây chủ yếu là vì muốn làm quen, sau này còn có lý do để lui đến giao lưu với Mã Quang Niên: “Thầy Mã, thật ra là thế này, chúng em muốn kinh doanh một chút liên quan đến thảo dược, nhưng lại không giỏi việc trồng trọt, cho nên muốn đến học hỏi kinh nghiệm.”

Dựa vào việc kinh doanh thảo dược sao?

Mã Quang Niên chợt thấy hứng thú: “Lần trước hai người đi lấy cây mầm, trồng thế nào rồi?”

Khương Ninh khiêm tốn: “Cũng tạm, có chừng bảy tám phần số cây còn sống.”

Nhân viên công tác giật mình, bản thân mình cẩn thận chăm sóc mà chỉ sống được một nửa, sao bọn họ làm được.

Bình Luận (0)
Comment