Đối mặt với nghi ngờ của bọn họ, Khương Ninh cũng không giấu giếm: “Chúng em có xây một căn nhà bằng thủy tinh, nhiệt độ bên trong phòng thay đổi không quá lớn, nếu trời quá lạnh thì sẽ đốt chút lửa than.”
Ồ hiểu rồi, tận thế mà còn lái được Hummer, điều kiện gia đình chắc không tệ.
Còn bọn họ, rõ ràng là Viện Nghiên cứu khoa học Y học Trung Quốc, muốn xây một ngôi nhà bằng thủy tinh thật sự là khó hơn lên trời.
Cũng không phải là các ban ngành không ủng hộ, mà sau động đất thủy tinh thật sự rất quý giá, dù có cũng được dùng để trồng lương thực trước, ưu tiên khẩu phần lương thực cho người còn sống.
Viện Nghiên cứu đã có một cái nhà kính, muốn xây mới tất nhiên là không được phê duyệt.
Một cái nhà kính, thật sự không trồng được bao nhiêu loại thảo dược, chứ đừng nói đến quy mô sản xuất.
Khương Ninh nói như vậy lại như gợi ý cho Mã Quang Niên, Viện Nghiên cứu không xây dựng được, không có nghĩa là những người khác không xây dựng nổi.
Ba năm tận thế, người có thuốc ở trong tay, không khác gì là người có thể nắm giữ được tính mạng người khác.
Dù có mắc hơn nữa cũng sẽ có người đồng ý mua, nếu như nhà nước không cân nhắc đến việc phát triển thành quy mô lớn hơn, thì sao không đi khích lệ tư nhân làm?
Cho dù là truyền thụ hay để có lợi cho dân chúng, thì đều rất có ích cho xã hội.
Nhất là biết được chuyện Khương Ninh có nhà kính hơn một trăm mét vuông, Mã Quang Niên động lòng rồi.
Một bên không muốn đi làm, một bên thì không có nhà kính, chắc chắn là do ông trời tác hợp rồi.
Mã Quang Niên đưa ra một đề nghị: “Bên thầy có thể dạy em khoa học trồng trọt, các môn đông y, châm cứu, đấm bóp huyệt vị, và tương quan y học, nhưng dược liệu hai người trồng được, phải chia cho bên thầy hai phần.
Nếu như cần thầy cung cấp cây mầm thì phải chia cho bên thầy thêm một phần, hai người thấy thế nào?”
Khương Ninh giả vờ muốn bàn bạc với Hoắc Dực Thâm, suy nghĩ một hồi mới đồng ý: “Được, cây mầm chúng em sẽ tự nghĩ cách.”
Hai bên đồng ý hợp tác, ký hợp đồng tại chỗ.
Mã Quang Niên đưa ra kế hoạch trồng trọt và giống cây trồng cho hai người: “Một ngày bốn mùa, thời tiết biến hóa khôn lường, rất dễ bị cảm lạnh, nhẹ thì lên cơn sốt, nặng thì bị viêm phổi, bây giờ loại thuốc này thiếu nhiều nhất.”
Ông ấy viết ra gần ba mươi loại thảo dược, đều có thể phối hợp chữa bệnh: “Hai người cứ tìm cây mầm theo tờ đơn này, trong quá trình nuôi trồng có bất kỳ vấn đề gì đều có thể đến trụ sở để tìm nhân viên làm việc.”
Chuyện thảo luận không thành vấn đề, ông viết toàn bộ phương pháp trồng trọt và hoàn cảnh sinh trưởng của các loại thuốc một cách rõ ràng, sau đó còn kiểm tra khả năng y thuật của ba người.
Hai anh em kia dường như không hiểu, nhưng Khương Ninh có nền tảng do tự học mấy năm, nên một người dẫn theo hai người vào nhập học cấp cơ sở trước.
Chuyện này thì có là gì, sách y của Khương Ninh vẫn còn ở đó.
Quay lại nhà họ Dung, cậu ba nhà họ Dung đen mặt trở về biệt thự, quản gia vội vàng cho người gọi bác sĩ tư nhân đến.
Đá dép sang một bên, cậu ba nhà họ Dung ngồi trên ghế sô pha thở phì phò: “Không chết được, đừng mời.”
Chuyện xảy ra trong khu nhà, đừng hòng qua mặt được ông cụ, ông ta trở về rất nhanh.
Thấy trán của con trai bị thương, ông ta kiềm chế sự tức giận nói: “Chuyện gì xảy ra?”
“Con lái xe đụng trúng xe của nhà số 50.”
“Con muốn làm gì?” Nếu không phải con ruột, ông cụ Dung đã cầm ly ném đến rồi.
Còn chưa tra rõ lai lịch của nhà số 50, trước đó gã ta còn nói chuyện giúp người nhà số 50, đắc tội với hơn một nửa người trong khu nhà, những người đó chỉ vì nể mặt nhà họ Dung, mới không dám có ý kiến gì mà thôi.
Giờ lại khác, một đám con cháu nhà giàu chỉ biết ăn uống vui chơi, ỷ vào tổ tiên mà sống thoải mái, không biết bên ngoài đã tàn khốc thế nào, cũng khiến chỉ số thông minh của bọn họ cũng giảm xuống.
Chuyện này ông ta đồng ý với con trai mình.
Nhưng mà, gã ta lại đụng vào xe của nhà số 50 là sao nữa?
“Có phải đầu óc con có vấn đề không vậy? Người ta còn dám đánh cả vệ sĩ, tỏ ra là một đám liều mạng, bây giờ còn lấy ra cả túi thuốc nổ và lựu đạn, đầu con cứng như vậy mà sao không dùng hả?”