Cảm ơn ông chủ đã tặng đồ 1
Khương Ninh chưa ăn thịt, nhưng cũng biết ở thời tận thế vật này giá cao cũng khó mua được, dùng để đổi vật tư cũng tốt.
Ngăn chặn một sinh mạng mới, quan hệ với phái nữ.
Cô không chút do dự ném nó vào không gian, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến điều gì, lấy ra vài cái nhét vào trong túi nilon.
Bao nhiêu thì chưa đếm, nhưng chắc tầm mấy chục.
Quét hết tầng 15, xuống tiếp tầng 14, cả một tầng lớn như vậy chỉ có một công ty công nghệ thông tin.
Mấy trăm chỗ ngồi, cũng không nhìn hết được toàn bộ công ty.
Ông chủ chắc kiếm được rất nhiều tiền, phúc lợi nhân viên rất tốt, phòng trà toàn là thứ tốt, các loại đồ ăn vặt đắt tiền, tăng ca còn có thể ăn lẩu tự sôi, trong tủ lạnh chất đầy thịt bò thịt heo thịt cừu, lúc mở cửa Khương Ninh suýt nữa đã ói.
Càn quét phòng trà xong, cô đến phòng làm việc của ông chủ.
Chắc đây là một ông chủ có cá tính, phòng làm việc thôi mà đã rộng mấy trăm mét vuông, phòng làm việc, phòng tiếp tân, phòng nghỉ ngơi, phòng… sưu tầm cá nhân.
Ông chủ bây giờ đều phóng khoáng tự do như vậy hả? Trong phong làm việc cũng có phòng trữ đồ!
Phòng trữ đồ vô cùng kiên cố, khiến Khương Ninh cảm thấy hứng thú, cô sử dụng sức cha sinh mẹ đẻ của mình để cạy cửa, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ.
Vừa mở cửa đã thấy một chiếc kệ gỗ bằng phong cách cổ xưa, ở giữa treo một thanh kiếm, trên vỏ kiếm có chữ cổ, mạ bạc sang trọng.
Khương Ninh rút thanh kiếm ra, chỉ thấy thanh kiếm lóe sáng, cầm trong tay cũng có hơi nặng, vừa nhìn đã biết là đồ tốt, so với dao mổ heo thì thuận tay hơn.
Ngẩng đầu chém tới cái rương gỗ, lại giống như chém đậu hủ vậy.
“...” Đây không phải là kiếm, nhất định là món thần binh lợi khí rồi.
Trên kệ có đặt không ít đồ cổ, bình sứ thanh hoa, bình mao đồng, bình hoa, lọ đựng táo, hủ giữ ấm, nghiên mực.
Khương Ninh không biết những thứ này, nhưng mấy thứ này được sưu tầm cất giữ thế này, chắc chắn không phải là đồ rẻ tiền.
Từ những dấu vết này, xem ra đã bị năm tháng ăn mòn rồi.
*Loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ, những thứ này có giá trị không rẻ, nhưng ở thời tận thế còn không đáng giá bằng một ổ bánh mì.
[*Loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ: Ý bảo thời loạn người ta trữ vàng, còn lúc giàu có thái bình thì người ta thích sưu tầm và trữ đồ cổ.]
Nhưng mà, nhìn thì đúng là rất đẹp, lấy về để trang trí cũng được, dù sao cũng không chiếm chỗ.
Bên trái kệ có treo mấy bức tranh, đều là của những vị thư pháp nổi tiếng cổ đại, lấy đại một bức tranh cũng có giá ít nhất là tám con số.
Nhưng mà, Khương Ninh thấy ở trong góc có rất nhiều rượu Mao Đài.
Hiệu Ngũ Tinh của năm 82, bình sứ men vàng, giá thị trường đến một trăm năm mươi ngàn, vừa hay có mười bình.
Hiệu Phi Thiên của năm 02, một thùng sáu bình, mỗi thùng giá bảy mươi ngàn, có đủ mười thùng.
Hiệu Phi Thiên của năm 10, mười hai bình một thùng, mỗi thùng tám mươi ngàn, tổng cộng đến năm mươi thùng.
Đây không phải là rượu nữa, mà là tác phẩm nghệ thuật rồi.
Khương Ninh cảm ơn ông chủ này, bỏ toàn bộ vào không gian.
Ông chủ tùy hứng này thật là rộng rãi, cất giữ đủ thứ loại, trừ đồng hồ đeo tay bằng kim cương ra còn có trang bị lặn chuyên nghiệp cao cấp hiệu Mtue, còn là phiên bản số lượng ít.
Lúc Khương Ninh mua mặt nạ lặn có từng lướt xem giá rồi, bộ đồ trước mắt này có giá chín trăm tám mươi ngàn.
Lũ lụt này kéo dài chừng mấy tháng, cũng không biết thiên tai có lặp đi lặp lại hay không, cô không chút do dự lấy nó đi.
Trong tủ kính trong suốt, có một bộ gậy đánh golf năm sao.
Khương Ninh từng làm công ở sân golf, biết giá một cây là một trăm tám mươi ngàn đô, tính ra là hơn một triệu đồng.
Mấy đồ ở trong này đều được dời hết vào không gian, ngay cả chiếc kệ cổ cũng không bỏ qua, lỡ lạnh quá thì cũng có thể làm củi đốt.
Ngoài ra, trong góc có một cái két sắt không bắt mắt lắm.
Nhưng trong phòng trữ đồ lại có một cái két sắt, đồ ở bên trong tuyệt đối không hề đơn giản.