Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 545 - Chương 546

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 546 -

Tiếng kêu thảm thiết liên tục, khiến cho Hoắc Dực Thâm ở bên cạnh cũng có chút ngượng ngùng.

Nhân viên tuần tra ở xa xa vội vã chạy tới: "Có chuyện gì vậy?"

Lúc này Khương Ninh mới dừng lại, ai ngờ con chó vẫn chưa buông tha, cắn một cái ở cổ họng hắn ta.

Chỉ cần con sen ra lệnh một tiếng, nó sẽ đưa con động vật hai chân này lên chầu trời luôn, trước tiên cứ ngoạm chân hắn cho hả giận đã.

Người đàn ông bị cắn cổ họng sợ đến mức không kìm được.

Khương Ninh không để ý tới đội cảnh sát, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trên mặt đất: "Anh chỉ có một cơ hội để sống, có muốn tự mình chọn hay không."

Người đàn ông sợ đến mức rét run cả người: "Cứu với cứu với, cứu, cứu mạng!"

"Ai bảo anh làm vậy?"

Khương Ninh vừa mới dứt lời, con chó cắn chặt cổ họng hơn mấy phần, dọa người đàn ông kêu gào: "Là cô Nghiên Phỉ, ghi hận cô lần trước đánh cô ta, còn không biết xấu hổ quyến rũ cậu ba nhà họ Dung, cô ta thực sự rất tức giận mới nghĩ đến việc dạy dỗ cô một chút."

Vốn thừa dịp nhà số 50 không có ai ở nhà mới làm, ai ngờ lại xui xẻo đến mức bị bắt gặp.

Trần Nghiên Phỉ? Khương Ninh không qua lại với người giàu có, nhưng bởi vì có Tần Xuyên, nên vẫn biết chút chuyện về một số người.

Nhà họ Trần xây bể bơi dùng cho tiệc trưởng thành của con gái giữa thời tiết cực nóng này, mục đích là để câu được con rể nhà giàu.

Rể vàng không ai khác, chính là cậu ba nhà họ Dung.

Phụ nữ ghen tuông và oán hận chính là kỳ quái như vậy, lần trước chịu đòn vẫn chưa rút ra được bài học, trái lại vì cậu ba nhà họ Dung cho người tặng cô nhiều đồ, nên càng thêm oán hận Khương Ninh, nghĩ rằng cô cướp đi người đàn ông cô ta yêu.

Chỉ cần là người có đầu óc, đều biết cô và Hoắc Dực Thâm mới là người yêu.

Khương Ninh không hiểu, chính cậu ba nhà họ Dung chưa từng ra tay mà giữ lại tình nghĩa, là ai đã tiếp thêm sự dũng cảm cho Trần Nghiên Phỉ vậy?

"Anh là người cô ta thuê hả?"

Sống chết trước mắt, người đàn ông không dám nói xạo: "Tôi là người hầu nhà cô ta, cô Nghiên Phỉ cho tôi mười cân gạo, hơn nữa cô ta là chủ nhà, cô ta giao việc tôi không dám cãi, cầu xin cô bỏ qua cho tôi đi, mười cân gạo tôi xin từ bỏ."

Không phải là Trần Nghiên Phỉ không muốn thuê người, mà là khu chung cư quản lý rất nghiêm, ra vào đều cần phải đăng ký, trái lại dễ dàng tra ra hơn.

Dương Kiệt đúng lúc ở trong đội ngũ: "Em đã thấy hắn ta rồi, đúng là người làm của nhà họ Trần."

Đội tuần tra biết được chân tướng lập tức trở nên lúng túng, làm sao bây giờ?

Bọn họ chỉ là muốn đi làm kiếm lương mà thôi, sao lại luôn gặp phải chuyện xích mích giữa mấy người làm chủ vậy?

Dù có can thiệp, cũng không có ai là đối thủ của nhà số 50 cả, mắt nhắm mắt mở cho qua, lỡ có tai nạn chết người thì phải làm sao bây giờ?

Hoắc Dực Thâm lên tiếng với đội tuần tra: "Các anh tiếp tục tuần tra đi, việc này chúng tôi sẽ xử lý công bằng."

Đội tuần tra lấy lại tinh thần, đúng đúng đúng, tuần tra, tuần tra, an toàn của khu chung cư là điều quan trọng nhất.

Tuy nhiên, cậu ấy vẫn nhắc nhở một câu: "Hai vị, mọi người đều là người làm chủ khu chung cư, chúng ta dĩ hòa vi quý, có chuyện gì ngồi xuống thương lượng giải quyết."

Hoắc Dực Thâm mỉm cười: "Được."

Đội tuần tra mới vừa đi, Khương Ninh liền kéo cổ áo người đàn ông đi về phía căn biệt thự số 39.

Thời tận thế, ai lại ngồi xuống giải quyết hòa bình!

Sân trước nhà số 39 là vườn hoa, hàng rào được sơn màu trắng xanh, bên trong có hoa cỏ mới trồng, cùng với xích đu màu hồng nhạt.

Khương Ninh nhấc chân lên đạp cửa, một cái, hai cái...

Rất nhanh có người hầu đi ra mở cửa, thấy sát khí của Khương Ninh thì bị dọa sợ: "Cô..."

Khương Ninh đưa tay đẩy cô ta ra, kéo người đàn ông đi vào trong sân.

Một người mặc sườn xám, quàng chiếc khăn choàng màu trắng, người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi tới: "Ai vậy?"

Bà ta được chăm sóc vô cùng tốt, từ nương bán lão*, vẫn còn vẻ thướt tha.

*Để mô tả một phụ nữ trung niên hay già tuổi mà vẫn đa tình.

Chỉ là lúc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngơ ngẩn.

Nếu nói ngũ quan Khương Ninh giống Nghiên Phỉ, không bằng nói cô và bà Trần càng giống nhau hơn.

Đầu Khương Ninh bỗng chốc ù ù, cảm giác tim bị lưỡi dao sắc bén đâm vào.

Bà Trần cũng vậy, ngay lập tức trừng mắt: "Cô..."

Bình Luận (0)
Comment