Một giọng nói quyến rũ vang lên, sau đó bóng người mảnh khảnh bước ra: "Mẹ ơi, ai đang ồn ào ở bên ngoài vậy?"
Trần Nghiên Phỉ, cả người đeo trang sức, mặc một chiếc váy sang trọng tầm thế giới phiên bản giới hạn trước thảm họa. Rực rỡ mà quyến rũ, giống như một chậu hoa được chăm sóc cẩn thận trong nhà kính.
Khương Ninh lập tức tỉnh táo lại, tiến lên đẩy bà Trần ra.
Bà Trần đang đi giày cao gót, suýt nữa bị đẩy ngã.
Khi Trần Nghiên Phỉ nhìn thấy người làm bị đánh bầm tím mặt mũi, cô ta lập tức phản ứng, theo bản năng lùi lại vào trong phòng.
Muốn tránh, nhưng lại không nhanh bằng Khương Ninh.
Khương Ninh túm tóc cô ta, lôi cô ta ra ngoài.
Trần Nghiên Phỉ hét lên chói tai: "Thả tao ra, con điên này, mày muốn làm gì? Cứu, cứu với!"
Bà Trần sợ hãi, loạng choạng muốn đuổi theo nhưng ai ngờ lại bị trẹo chân.
Khương Ninh giống như đang kéo một con chó chết, phớt lờ tiếng hét của Trần Nghiên Phỉ, kéo thẳng cô ta đến nhà số 50.
Không nói hai lời, cô đá cô ta vào đám phân dính trên cửa.
Trần Nghiên Phỉ lớn lên trong hũ mật, chưa bao giờ gặp phải những thứ bẩn thỉu như vậy.
Phân vẫn còn ướt, trên người, trên tay, trên chiếc váy quý giá của cô ta đều dính phân hết.
Mùi hôi thối xộc vào mũi, cô ta bị sặc đến nôn “ọe” đầy ra đất.
Vừa muốn bò dậy, ai ngờ đã bị Khương Ninh đạp cho một phát, nhấc chân giẫm lên mặt của Trần Nghiên Phỉ.
Một nửa khuôn mặt của Trần Nghiên Phỉ bị ép vào cửa, cả mặt đều là phân, cô ta giãy giụa làm cho trong miệng và mũi đều dính.
“Không phải cô thích hất phân lắm à?” Khương Ninh giẫm mạnh lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta: “Nếu cô đã thích như thế thì hôm nay, nếu không liếm sạch cửa, đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây.”
Trần Nghiên Phỉ vừa nôn vừa khóc, trong miệng không ngừng chửi rủa Khương Ninh: “Con điên này, rốt cuộc thì mày muốn gì?”
Dám làm không dám nhận à? Không sao cả, Hoắc Dực Thâm cũng không quên kéo thủ phạm tới.
Anh không cần nói gì, người đàn ông sợ chết đã lắc mình phủi sạch: "Cô Nghiên Phỉ, là cô ghen tị và căm ghét cô ấy nên mới bảo tôi đến dạy dỗ cô ấy. Vốn dĩ tôi không muốn nhưng mà cô lại uy hiếp sẽ đuổi tôi.
Nếu tôi mất công việc này, gia đình tôi sẽ chết đói. Tôi thật sự không còn cách nào mới đồng ý với cô.”
Trần Nghiên Phỉ lên tiếng phủ nhận: "Anh nói dối, tôi thật sự không có.”
“Cô có, trừ uy hiếp ra cô còn trả cho tôi mười cân gạo, nói sau khi chuyện thành còn có thể tăng lương cho tôi nữa.”
Bản năng sống còn khiến ông ta vội vàng bật dậy phản bội chủ nhân: “Tôi không có thù oán gì với nhà số 50, sao có thể đột nhiên khiêu khích cô ấy chứ? Là vì cô hận cô ấy đánh cô, lại còn câu dẫn cậu ba mà cô thích…”
"Câm mồm, tôi không có, tôi không có!"
Trò hề vừa ra này đã thu hút hơn một nửa số người trong khu nhà.
Nhìn thấy cô chủ yêu kiều mỗi ngày, hôm nay lại đầy phân khắp cả người, khiến cho tất cả mọi người đều vội vàng bịt mũi, liên tục lùi về phía sau.
Trong số đó có cả bạn thân của Trần Nghiên Phỉ. Trước kia tình chị em sâu bao nhiêu thì bây giờ trong mắt là bấy nhiêu sự chán ghét, thậm chí còn thoáng qua vẻ hả hê khi cười trên nỗi đau của người khác.
Trần Nghiên Phỉ biết, cô ta xong đời rồi.
Cả người toàn phân, sau này cô ta chẳng thể nào lăn lộn trong giới này nữa.
Cô ta hận, hận chết Khương Ninh.
Lần trước đã khiến cô ta bị cười nhạo, lần này lại còn quá đáng hơn nữa.
Con khốn này không chỉ giống cô ta, lại còn dùng việc bắt nạt cô ta để dẫn dắt dư luận, biến cô ta thành chủ đề bàn tán lúc nhàn rỗi ở khu nhà. Mượn hành động đáng khinh này để hấp dẫn sự chú ý của cậu ba, để ánh mắt gã ta lởn vởn vòng quanh cô.
Cô ta đã thích cậu ba nhiều năm như vậy, rất mong khi lớn lên có thể được gả cho gã ta, nhưng cậu ba vẫn thờ ơ với cô ta.
Ai ngờ khi Khương Ninh xuất hiện, cô đã thu hút toàn bộ sự chú ý của gã ta.