Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 548 - Chương 549

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 549 -

Mùi quá hăng, hình ảnh lại còn cay mắt hơn, khiến cậu ba nhà họ Dung che mũi lùi thật xa.

Nhìn thấy dáng vẻ chán ghét của gã ta, Trần Nghiên Phỉ chỉ muốn chết nhưng lại cứ bị Khương Ninh giẫm lên mặt, thật sự không thể nào giãy giụa được.

Cô ta không muốn sống nữa!

Sau khi đeo mặt nạ lọc khí lên, cậu ba nhà họ Dung cẩn thận đi tới.

Vất vả lắm mới có được một đôi dép mới, không thể để dính đồ bẩn được.

Là chủ tịch của ủy ban chủ sở hữu, gã ta có nghĩa vụ hòa giải xung đột giữa các chủ sở hữu trong khu: "Mấy người muốn giải quyết công khai hay giải quyết riêng?"

Một khi cảnh sát đến thì chuyện coi như đã định. Bà Trần không muốn làm ầm ĩ: "Cậu ba, trong chuyện này có hiểu lầm."

Cậu ba nhà họ Dung nhìn Khương Ninh: "Cô thì sao?"

Khương Ninh đã tính đúng nhà họ Trần không muốn gọi cảnh sát từ lâu nên lạnh lùng thờ ơ nói: “Giải quyết riêng cũng được nhưng cô ta phải liếm sạch nhà cho tôi.”

"Được rồi, người ta ném rác vào nhà cô là không đúng nhưng nhìn cô đánh người ta chẳng khác gì sắp chết kìa, nên tha được thì tha thôi.”

"Tôi tha cho cô ta thì sau này ai sẽ tha cho tôi?"

Cậu ba nhà họ Dung vỗ ngực đảm bảo: "Tôi, bây giờ tôi là chủ tịch Ủy ban Chủ sở hữu, nếu sau này có ai dám gây sự vô cớ với cô thì cô cứ đến tìm tôi mà đòi lại công bằng.”

Khương Ninh từ chối: "Tôi không tin anh."

"Chị à.” Cậu ba nhà họ Dung hít sâu một hơi: "Chị Khương, cho em chút mặt mũi đi, được không!"

Tên lươn lẹo này, suýt chút nữa thì Khương Ninh không nhịn cười nổi, chả ngờ được ông tướng cũng có ngày phải cúi đầu khom lưng, đúng là sống lâu mới thấy.

Được rồi, nếu như đã cho một bậc thang đi xuống thì Khương Ninh cũng không phải loại người nắm mãi không buông: "Được rồi, hôm nay tôi sẽ cho cậu ba nhà họ Dung mặt mũi, nếu sau này có ai dám khiêu khích tôi nữa thì sẽ không giải quyết dễ dàng như hôm nay đâu.”

Vì vậy, nhân viên tuần tra giải tán đám đông, cậu Ba yêu cầu bà Trần sắp xếp năm mươi người vào dọn dẹp sạch sẽ.

Nói xong, gã ta chuồn còn nhanh hơn một con thỏ, vì sợ rác rưởi trên người Trần Nghiên Phỉ dính vào người: “Ọe…”

Trần Nghiên Phỉ nhìn bóng lưng rời đi của gã ta, buồn đến mức không nhịn được bật khóc.

Giờ phút này, cô ta đã biết mình và cậu ba sẽ vĩnh viễn không thể thành đôi.

Khương Ninh, tất cả đều là tại con khốn Khương Ninh này làm hại, hãy đợi đấy!

Bà Trần nhìn Khương Ninh với vẻ mặt phức tạp, bảo người giúp việc ở nhà nhanh chóng đến dọn dẹp hiện trường rồi vội vàng đưa con gái về.

Trên đường đi, Trần Nghiên Phỉ vừa khóc vừa nôn mửa: "Mẹ, bây giờ làm thế nào? Con không muốn sống nữa".

Bà Trần im lặng, đầu óc chơi vơi, không nghe thấy con gái mình nói gì.

"Mẹ, con đang nói chuyện với mẹ đấy, mẹ cũng chê con đúng không?"

"Nghiên Phỉ, khoảng thời gian này con ở nhà cho mẹ, không được phép đi đâu. Là người ai cũng nhanh quên thôi, chờ vài tháng nữa là được, sẽ chẳng ai nhớ đến chuyện này nữa.”

Cậu ba nhà họ Dung về nhà, vẻ mặt gần như không cười nổi nữa.

"Ba, ba có biết ngoài kia đang xảy ra chuyện gì không?”

Ông cụ Dung liếc mắt nhìn phế vật vô dụng: "Con lại đi khiêu khích nhà số 50?"

"Đó là nhà họ Trần, Trần Nghiên Phỉ sai người vứt rác vào nhà số 50 bị bắt tại trận, rồi bị đánh đến quỳ xuống đất, còn bị bắt liếm phân.”

Cậu ba nhà họ Dung không quá hài lòng: "Ba, ba không muốn có một đứa con dâu ăn phân chứ? Sau này đừng gán ghép con với Trần Nghiên Phỉ, ọe… Bây giờ chỉ cần nghĩ đến cô ta là con lại buồn nôn.”

Mặt ông cụ Dung đen sì: "..."

Ba người một chó ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào người giúp việc nhà họ Trần đang liên tục mang nước đến lau dọn cổng.

Khương Ninh bới lông tìm vết, hết bắt họ dùng bột giặt, nước rửa bát lại đến nước xịt phòng, dọn đi dọn lại mười mấy lần, đảm bảo không còn mùi lạ nào mới cho người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment